Tiểu thần nữ tóc tai bù xù từ trên trời rơi xuống, mặt đất lập tức lõm thành một cái hố.
“Aiya ôi…” Diệu Pháp chống eo từ dưới đất bò dậy, khuôn mặt nhăn nhó, nhìn thấy Diệu Âm vẫn còn thở thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nàng ngước mắt nhìn về phía Tiêu Trầm Nghiên, nói:
“May quá, vẫn kịp!”
Diệu Pháp vừa dứt lời thì liếc sang thấy Thanh Vũ, sắc mặt đại biến, lập tức lùi lại ba bước, run rẩy đưa tay chỉ vào nàng: “Ngươi ngươi ngươi——”
Thanh Vũ nhìn nàng đầy hứng thú: “Ta làm sao?”
Diệu Pháp đột nhiên nhận ra hành động “chỉ tay vào mặt quỷ” của mình có bao nhiêu thất lễ, vội vàng thu tay lại, nuốt nước bọt rồi lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi là Đế Cơ địa phủ, A La Sát Thiên điện hạ?”
“Ừ, là ta.”
Diệu Pháp suýt thì nghẹn thở, ánh mắt trống rỗng như kẻ mộng du, lầm bầm: “A… Đây là đâu? Sao ta lại mộng du đến đây…”
Thanh Vũ bị nàng chọc cười, quay sang nhìn Tiêu Trầm Nghiên, nhướng mày ra hiệu: Lại một biểu muội của huynh à?
Tiêu Trầm Nghiên cũng bất lực: “Đừng giả vờ nữa, nàng ấy là biểu tẩu của ngươi.”
Diệu Pháp lập tức đứng thẳng, quay phắt đầu lại, biểu cảm sợ hãi đến mức có thể nhét cả quả trứng ngỗng vào miệng. Đôi mắt tròn vo đảo qua lại giữa hắn và Thanh Vũ.
“Biểu… biểu tẩu?!”
Bên trong cái đầu nhỏ tròn trĩnh của tiểu thần nữ, hàng vạn dấu chấm hỏi đang nhảy múa.
Nàng nhìn Thanh Vũ, trong mắt vừa sợ hãi vừa khâm phục.
Nhìn Tiêu Trầm Nghiên thì lại đầy ngưỡng mộ nhưng kèm theo chút hoài nghi, như thể đang nhìn một tra nam.
Thanh Vũ bị biểu cảm phong phú của nàng làm cho vui vẻ, Thần tộc từ khi nào lại xuất hiện một người thẳng thắn như thế?
“Diệu Âm, Diệu Pháp… Ngươi chính là một trong những ‘tình nhân muội muội’ khác của Thương Minh? Điệt nữ của Thiên hậu?”
Diệu Pháp đầu tiên gật đầu, sau đó điên cuồng lắc đầu: “Là điệt nữ của Thiên hậu nương nương thì đúng, nhưng ta không phải ‘tình nhân muội muội’ gì hết đâu! Trò đùa này không thể đùa được đâu Ta không xứng với… chó… không, với biểu ca Thương Minh, người luôn tận trung vì tam giới, không màng họa phúc mà tránh né!”
Tiểu thần nữ nói xong, gật đầu thật mạnh, trên mặt đầy vẻ đắc ý, như thể bản thân vô cùng thông minh:
“Đúng rồi! Ta không xứng chút nào!”
Tiêu Trầm Nghiên: “…”
Thanh Vũ: “Phụt——”
Vân Tranh: “Vừa nãy là lỡ miệng nói thật, chửi Thương Minh là chó đúng không? Nhưng cứu vãn cũng khá tốt.”
Diệu Pháp đỏ bừng mặt, gấp đến độ nhảy dựng lên: “Ngươi thật là… Nhìn thấu cũng đừng nói toạc ra chứ, có biết lễ phép không hả?!”
Vân Tranh: “Xin lỗi.”
“A… Ngươi xin lỗi rồi, vậy ta tha thứ cho ngươi vậy.” Diệu Pháp xấu hổ, vô thức gãi lớp thịt mềm trên bụng mình, không dám nhìn sắc mặt của cẩu biểu ca.
Thanh Vũ thật sự bị nàng chọc cười, không biết Diệu Âm có tính cách gì nhưng biểu muội Diệu Pháp này quả thực thú vị, đúng là một dòng nước lũ trong Thần tộc.
Tiêu Trầm Nghiên vốn đã đau đầu, giờ càng thêm nhức óc, nhìn chằm chằm Diệu Pháp, giọng lạnh lùng: “Giải thích xem tại sao ngươi lại có mặt ở đây.”
Diệu Pháp lập tức than khóc kể khổ, kể lại chuyện mình bị Diệu Âm đuổi giết đến Thiên Ngoại Thiên, sau đó lại đụng phải con chim điên Di Nhan.
“Trời đất chứng giám, biểu ca! Diệu tiện tiện đuổi giết ta suốt dọc đường, ta vẫn không hề bán đứng huynh!”
“Là con chim gian thương Di Nhan đột nhiên xuất hiện cầm Hắc Xích gõ một cái làm Diệu tiện tiện ngất xỉu, sau đó còn xách nàng ta đi…”
Diệu Pháp nói đến đây, giọng dần nhỏ lại, chợt nhận ra điều gì đó, cứng đờ quay sang nhìn Thanh Vũ, rồi lại nhìn cẩu biểu ca, khô khốc nói:
“Ta nhớ không lầm thì biểu tẩu có hôn ước với con chim gian thương kia đúng không…”
“Khoan đã, đầu ta rối quá, ta phải bình tĩnh lại đã…”
“Cẩu biểu ca và biểu tẩu thành đôi rồi, biểu tẩu lại có hôn ước với con chim gian thương, con chim gian thương lại mang Diệu tiện tiện qua đây, mà Diệu tiện tiện lại từng có nhân duyên với cẩu biểu ca. Con chim gian thương và cẩu biểu ca còn là huynh đệ nữa. Aizz… quan hệ giữa bốn người các người thật là…”
Diệu Pháp tiểu thần nữ trong mắt tựa như có gì đó xoay vòng vòng.
“Chóng mặt quá, a, ta chóng mặt quá, chắc chắn là dùng não quá độ, phải bồi bổ một chút mới được…”
Tiêu Trầm Nghiên: “…”
Thanh Vũ gật gù, vỗ tay cái “bốp”, tán dương: “Tổng kết rất hay.”
Nàng nói xong, quay sang Tiêu Trầm Nghiên: “Đúng không, cẩu biểu ca?”
Tiêu Trầm Nghiên mặt không biểu cảm, chỉ lạnh lùng nhìn Diệu Pháp bật cười nhạt.
Diệu Pháp che miệng, mặt mày khổ não, sao lại lỡ miệng nói thật lòng mất rồi. Nàng căng thẳng quá, không nhịn được mà nấc một cái.
Quan hệ nam nữ rối rắm này quả thực dọa người, nhưng đáng sợ hơn chính là—Cẩu biểu ca vậy mà thực sự phát sinh tình cảm rồi!
Mở khóa tình cảm cho hắn lại chính là Đế Cơ địa phủ—truyền thuyết kể rằng nàng có thể ăn mười tiểu Thần tộc để nhắm rượu, A La Sát Thiên!
Diệu Pháp cảm thấy Diệu tiện tiện thua cũng đúng thôi! So với Đế Cơ địa phủ, hoàn toàn không có cửa!
Thua rồi, thua thật rồi!
“Ta rất hiếu kỳ, chuyện ta và con gà lông trắng có hôn ước lại truyền tới tai Thần tộc các ngươi rồi sao?”
Diệu Pháp thành thật đáp: “Ban đầu cũng không ai biết, nhưng dạo gần đây Lôi Công Điện Mẫu náo loạn đòi hòa ly, chạy tới đá Tam Sinh nên tình cờ thấy tên người trên đó, rồi cứ thế mà lan truyền…”
Thanh Vũ lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Nói vậy, ngươi đến đây từ sớm rồi? Trước giờ vẫn trốn một bên xem kịch?”
Diệu Pháp vội lắc đầu: “Thiên địa chứng giám, ta cũng chỉ mới đến không lâu.”
Sợ Thanh Vũ không tin, nàng vội giải thích: “Ta và Diệu tiện tiện là song sinh liên hoa, có thể cảm ứng được vị trí của nhau. Đồng thời, nếu sắp chết cũng có cảm giác báo trước…”
“Tuy ta chán ghét Diệu tiện tiện nhưng cũng không mong nàng ta chết. Vừa rồi ta cảm thấy nàng thực sự gặp nguy hiểm nên mới chạy tới. Vốn tưởng là con chim gian thương muốn giết nàng nhưng không ngờ…”
Nàng liếc mắt nhìn Tiêu Trầm Nghiên, cười gượng.
Không hổ danh là cẩu biểu ca, ra tay đúng là tàn nhẫn.
Diệu Pháp ôm quyền, tựa như cầu xin tha mạng, nói với Tiêu Trầm Nghiên: “Biểu ca, lần này tha cho Diệu tiện tiện đi. Nàng tuy thèm muốn thân thể huynh nhưng dù là khi huynh còn sống hay đã chết nàng ấy cũng chưa từng chiếm được tiện nghi mà…”
“Đèn mệnh của ta và nàng đều đặt trong tay Thiên hậu nương nương. Nếu huynh thật sự giết nàng, đèn mệnh tắt đi, Thiên hậu sẽ biết huynh đã trở về.”
“Huynh không muốn Thiên hậu biết chuyện này đúng không?”
Tiêu Trầm Nghiên lặng lẽ nhìn nàng: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Diệu Pháp rụt cổ một cái: “Ta đâu có~ Huynh đừng oan uổng ta~”
Nhận ra cầu xin Tiêu Trầm Nghiên vô dụng, Diệu Pháp quay sang nhìn Thanh Vũ, ánh mắt long lanh: “Biểu tẩu~ giúp ta một tay được không?”
Thanh Vũ khoanh tay trước ngực, hứng thú cười nói: “Danh tiếng của ta trong Thần tộc rất nhân từ sao?”
Diệu Pháp: Hai chữ “nhân từ” và người không hề liên quan chút nào, được không?
Nàng bất lực ngửa đầu nhìn trời, cắn răng, nói: “Được rồi, ta không giả bộ nữa, nói thẳng luôn.”
“Song sinh liên hoa, nếu một người chết thì người còn lại cũng bị ảnh hưởng. Ta không muốn bị Diệu tiện tiện liên lụy.”
“Biểu ca, ta hứa sẽ giúp huynh làm mười chuyện! Huynh tha cho nàng một mạng đi!”
Tiêu Trầm Nghiên khẽ động ánh mắt, không đáp lời mà chỉ nhìn về phía Thanh Vũ.
Vốn đang dỗi hờn, cặp phu thê lúc này lại ăn ý không tưởng.
Tiêu Trầm Nghiên gật đầu: “Được.”
Diệu Pháp vui mừng khôn xiết.
“Vui hơi sớm rồi.” Thanh Vũ mỉm cười, Bút phán quan trong tay hóa thành Hắc Mặc đao đặt ngang cổ Diệu Pháp, “Tiểu biểu muội, đã nghĩ xong phải hối lộ ta thế nào chưa?”
Diệu Pháp chết lặng, mắt trợn tròn, môi run rẩy, khó thở.
Chốc lát sau—
Tiểu thần nữ cất giọng run rẩy, sụt sịt khóc:
“Hu hu hu… Quá ức hiếp thần mà…”
Nàng cuối cùng cũng hiểu, tại sao hai người này lại có thể kết thành phu thê.
Bởi vì… bọn họ đều không phải người tốt!!