Bị khóa chặt bằng môi.
Tiếng mắng của Thanh Vũ lập tức biến thành những tiếng rên rỉ ngắt quãng. Tiêu Trầm Nghiên xâm nhập đầy mạnh mẽ và bá đạo, nuốt trọn hơi thở của nàng, cạy mở đôi môi mềm mại.
Trong khoảnh khắc, Thanh Vũ cảm nhận được một luồng sức mạnh tràn vào cơ thể nàng qua từng kẽ môi.
Nàng đột ngột mở to mắt, dùng sức đẩy Tiêu Trầm Nghiên hai lần.
Nhưng hắn vừa mạnh mẽ vừa ngang tàng, thuận thế nắm chặt tay nàng, những ngón tay thon dài luồn qua kẽ tay nàng, ép chặt tay nàng lên đỉnh đầu.
Nụ hôn bá đạo dần trở nên dịu dàng, hắn nhẹ nhàng mút lấy đôi môi nàng, quấn quýt đầu lưỡi. Càng lúc, luồng sức mạnh tràn vào cơ thể nàng càng nhiều hơn, ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, cuốn đi mọi sự mệt mỏi.
Thậm chí, cơn đau do phản phệ nhân quả cũng dần tan biến.
Cảm giác này quá mức dễ chịu, Thanh Vũ bất giác buông xuôi kháng cự, toàn thân trở nên mềm nhũn, ấm áp đến mức gần như thiếp đi.
Tiêu Trầm Nghiên có chút tiếc nuối khi buông ra. Nhìn dáng vẻ lười biếng quyến rũ của nàng, hắn đau lòng hôn nhẹ lên chóp mũi nàng.
Thanh Vũ miễn cưỡng mở mắt, ánh nhìn phức tạp:
“Thần lực của huynh khôi phục đủ rồi? Sao lại truyền hết cho ta?”
Tiêu Trầm Nghiên không vội trả lời, ra hiệu nàng nằm vào trong giường. Thanh Vũ chu môi, không cam lòng dịch người vào trong một chút.
Giường hành quân vốn đã nhỏ, căn bản không chứa đủ hai người. Thấy vậy Tiêu Trầm Nghiên dứt khoát ôm nàng vào lòng, nhẹ vuốt mái tóc bạc trắng, trầm giọng:
“Nếu ta không xông vào nàng còn định giấu ta đến bao giờ?”
Thanh Vũ rúc trong ngực hắn, chỉ phát ra vài tiếng hừ hừ mà không trả lời.
Tiêu Trầm Nghiên biết nàng đang giận dỗi, bất giác thở dài, hạ giọng dỗ dành như dỗ trẻ con:
“Nàng không phải luôn thích đẹp sao? Rốt cuộc tại sao tóc lại bạc trắng như vậy? Nói ta nghe được không?”
Thanh Vũ chột dạ mở mắt, vừa định giả vờ nhắm lại thì cằm đã bị hắn giữ chặt.
Tiêu Trầm Nghiên ánh mắt sâu thẳm, trầm giọng:
“Là vì con gà lông trắng kia?”
Trước đó Thanh Vũ nhờ Viêm Lam đến địa phủ “theo dõi” con gà lông trắng, lúc ấy hai người bọn họ có truyền âm nói chuyện Tiêu Trầm Nghiên đã để ý từ lâu.
Nếu vì sắc phong mười vạn anh hồn mà bạc tóc nàng nhất định sẽ chạy đến làm nũng với hắn ngay rồi, đâu cần tránh mặt như thế này.
“Huynh đã đoán được rồi còn bắt ta nói làm gì? Nói ra huynh lại giận dỗi nữa.” Thanh Vũ lẩm bẩm chưa dứt lời eo đã bị hắn mạnh tay véo một cái.
Nàng kêu lên một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Trầm Nghiên lại kéo tay nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay.
“Ta không rộng lượng gì đâu. Chỉ cần nàng nhìn người khác thêm một chút ta đã thấy khó chịu.”
Hắn chậm rãi nói:
“Huống hồ, kẻ đó lại còn là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng – cái tên gọi là Di Nhan kia.”
“Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi ta đã ghen đến phát điên.”
Thanh Vũ rụt ngón tay lại, bị hắn hôn đến nóng bừng.
Nàng chu môi, làu bàu: “Chẳng phải huynh cũng có vị hôn thê biểu muội sao? Chúng ta chẳng ai hơn ai.”
“Thanh Vũ.” Tiêu Trầm Nghiên bất đắc dĩ thở dài. “Chuyện Diệu Âm nàng toàn quyền xử trí. Nhưng trước khi trừng phạt ta, có thể nói ta biết tình trạng cơ thể nàng trước được không?”
“Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau đối mặt, không giấu diếm nhau nữa. Nàng định nuốt lời sao?”
Thanh Vũ bất giác rùng mình: “Huynh nói chuyện bình thường chút đi, bây giờ huynh cứ ngọt như rót mật thế này, thực sự trông rất cặn bã đó!”
Sắc mặt Tiêu Trầm Nghiên tối sầm lại, cắn mạnh vào đầu ngón tay nàng.
“Đau đau đau!”
Hắn lập tức lật người ép nàng xuống giường, giọng nói bá đạo:
“Nói hay không?!”
Thanh Vũ không nhịn được, phì cười.
Nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, chu môi nói:
“Ta nói rồi thì huynh không được ghen bóng ghen gió!”
Tiêu Trầm Nghiên chẳng buồn giả vờ dịu dàng nữa, hắn đã ghen đến nổ tung từ lâu. Hắn nheo mắt, giọng điệu nguy hiểm:
“Nàng cứ khai ra trước đã, ta sẽ cân nhắc xem nên ghen bao nhiêu cho phù hợp.”
Thanh Vũ lườm hắn một cái, ánh mắt thoáng chút bất đắc dĩ.
“Lão đầu đó để lại cho ta một món quà cuối cùng, nhờ Di Nhan chuyển giao.”
Nghe thấy chuyện liên quan đến Phạn U, khí thế trên người Tiêu Trầm Nghiên lập tức thu lại, chỉ khẽ “ồ” một tiếng.
Thanh Vũ sơ lược kể lại tình hình:
“Chuyện là thế này, Phạn U đã giấu tàn hồn của mẫu thân Di Nhan trong biển hoa mạn châu sa.”
“Hoa mạn châu sa có chu kỳ nở tàn riêng, mỗi bông hoa đều đại diện cho một đoạn nhân quả. Ta đã ép hoa mạn châu sa nở trước thời hạn, làm rối loạn nhân quả.”
Nàng chỉ vào mái tóc bạc của mình:
“Nhân quả không thể bị phá vỡ, phải có người sửa lại trật tự, và đây chính là cái giá ta phải trả.”
“Dùng nghìn năm âm thọ làm cái giá, chỉ là tóc bạc tạm thời mà thôi, qua một thời gian sẽ trở lại như cũ.”
Nghe xong sắc mặt Tiêu Trầm Nghiên chẳng hề dịu đi chút nào.
“Còn gì nữa?”
Thanh Vũ mím môi, lườm hắn:
“Sao huynh thông minh thế làm gì?”
Nàng kéo tay áo lên.
Tiêu Trầm Nghiên nhìn xuống cánh tay trắng muốt của nàng, càng nhìn, sắc mặt hắn càng trầm xuống.
Cứ khoảng mười nhịp thở, trên cánh tay Thanh Vũ lại xuất hiện những vệt đỏ quấn quanh như vô số sợi dây tơ máu siết chặt vào da thịt.
Tiêu Trầm Nghiên nắm lấy cổ tay nàng, lòng đau như cắt.
“Sao lại như vậy?”
“Là tơ nhân quả.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói: “Nhân quả bị đảo lộn, cần có người chịu phản phệ. Đây là cái giá mà ta phải gánh, thân là chủ nhân địa phủ, biết luật mà phạm luật, đương nhiên phải nhận hình phạt này.”
“Đây chính là cái giá của việc động tư tâm. Cũng may không có gì nghiêm trọng, chỉ là hơi đau chút.”
Nàng kéo tay áo xuống, thật lòng mà nói, Thanh Vũ không hề để tâm đến cơn đau này.
Dù sinh ra đã là Đế Cơ nhưng vị trí này không phải dễ mà có. Ở địa phủ mọi thứ không phân chia theo vai vế mà theo thực lực.
Có thể nói, mọi tầng địa ngục của địa phủ nàng đều đã từng bước qua. Nàng đã tự mình đánh bại từng Quỷ Tướng, Diêm Vương, Quỷ Đế, mới có thể ngồi vững ở vị trí này.
Nàng không để tâm.
Nhưng Tiêu Trầm Nghiên thì cảm thấy tim như bị dao cắt.
Hắn nhíu chặt mày đến mức có thể kẹp chết một con kiến.
Hắn hận không thể thay nàng chịu đựng tất cả.
Thật ra, lúc này hắn đang vắt óc nghĩ cách để thay nàng gánh chịu hình phạt này.
“Sức mạnh của ta có giúp nàng hồi phục nhanh hơn không? Nói thật, không được giấu ta.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Thanh Vũ mím môi, hừ nhẹ.
“Thần lực và hồn lực của huynh… đối với ta quả thực rất bổ.”
Tiêu Trầm Nghiên “ừm” một tiếng, hạ quyết tâm, ôm lấy nàng, lật người lại, nắm tay nàng đặt lên ngực mình.
“Vậy nàng còn chờ gì nữa?”
Thanh Vũ chớp mắt.
Nam nhân đối diện nhướng mày:
“Đừng khách sáo, ăn ta đi.”
“Phụt—”
Thanh Vũ bật cười, toàn thân mềm nhũn rúc vào lòng hắn, nhướn mày trêu chọc:
“Ta mà không khách sáo thật thì có thể hút cạn huynh đấy!”
Tiêu Trầm Nghiên nhìn nàng đầy khiêu khích:
“Tốt nhất nói được làm được, đừng để ta xem thường nàng, A La Sát Thiên.”
Quá ngang ngược! Quá bá đạo rồi!
Thanh Vũ hai tay ôm lấy mặt hắn, há miệng cắn mạnh một cái.
Cắn chết tên miệng cứng này!