Âm thanh đột ngột xuất hiện.
Lục Hi Vi khẽ nhíu mày, xoay người.
Nhìn thấy khuôn mặt bắt mắt của Cố Mang, đồng tử cô ta co rụt lại, vẻ thù địch chợt lóe lên rồi biến mất.
Lạnh lùng nói: "Cô là ai mà khua tay múa chân ở đây."
Ánh mắt cô ta mờ mịt đáng giá Cố Mang từ trên xuống dưới.
Một thân quần áo không nhìn ra nhãn hiệu.
Kẻ ngu xuẩn nào dám nói này nói nọ với y thuật của cô ta chứ.
Hai tay Cố Mang đút túi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bà cụ.
Ba giây sau, âm thanh nhạt nhẽo của cô vang lên: "Hai ngày."
Lục Thượng Cẩm nghe thấy hai chữ vô cùng đơn giản của Cố Mang, trong nháy mắt như trút được gánh nặng.
Cố Mang có thể trị bệnh này, hơn nữa còn rất nắm chắc.
Ông ta nhìn về phía Lục Thừa Châu: "Thừa Châu, Cố Mang cần thời gian hai ngày."
Lục Thừa Châu liếc nhìn Cố Mang.
Đáy mắt lạnh lẽo của cô hiện ra sự sắc bén, tự tin và kiêu căng.
Anh ta hỏi: "Hai ngày sau sẽ tỉnh lại?"
Bà cụ đã mắc bệnh này gần một năm, các chuyên gia uy tín toàn thế giới đều đã ra vào nhà họ Lục nhưng cũng chỉ có thể khống chế được bệnh tình.
Lần này bệnh tình nguy kịch, e là cũng chỉ có thể tạm thời giúp bà cụ tỉnh táo lại, cố gắng thêm một khoảng thời gian.
Cố Mang nhướn mày, chậm rãi nói: "Một giờ phục hồi tinh thần, hai ngày khỏi hẳn."
Đôi mắt hẹp dài của Lục Thừa Châu híp lại.
Khỏi hẳn?
Lục Hi Vi vốn đang kìm nén bực bội vì Cố Mang chỉ trả lời câu hỏi mà không thèm nhìn thẳng vào cô ta.
Nghe thấy lời nói vô cùng ngu xuẩn của cô bèn phì cười một tiếng: "Một giờ phục hồi tinh thần, hai ngày khỏi hẳn? Cô gái này, phẫu thuật mổ sọ não đã không chỉ tốn một giờ, không biết cô định dùng biện pháp gì để chữa khỏi cho bà nội tôi?"
''Châm cứu." Cố Mang lời ít ý nhiều.
Bên vai cô đeo một chiếc ba lô màu đen, một chân đứng cong cong không ngay ngắn, toàn thân lộ ra vẻ lười biếng điên cuồng.
"Châm cứu?!" Lục Hi Vi hừ lạnh: "Cái thứ đồ chơi phi khoa học không hề có căn cứ này mà chữa khỏi cho bà nội tôi trong hai ngày? Cô đang kể chuyện cười à?"
Ánh mắt của mấy vị quân y nhìn về phía Cố Mang tràn ngập khinh thường.
"Bệnh tình gần một năm mà khỏi hẳn trong hai ngày, cô gái này, chữa bệnh không phải trò đùa, ngay cả một người thần long thấy đầu không thấy đuôi (1) đứng đầu khoa não bộ cũng không dám khoe khoang khoác lác đâu, cô dựa vào cái gì chứ?"
(1) Thần long thấy đầu mà không thấy đuôi (神龙见首不见尾): câu nói ám chỉ những anh hùng hào kiệt bận rộn, rày đây mai đó, khi chỗ này mai chỗ kia, không ai biết rõ đang làm gì ở đâu, còn ngụ ý chỉ người có hành tung bí mật, không lộ thân phận.
"Đúng vậy, muốn trở nên nổi tiếng tạo dựng tên tuổi thì không sao, nhưng cũng đừng lấy mạng người ra đùa giỡn, hại lão phu nhân Lục."
"Còn dùng loại phương pháp trị liệu đã sớm bị thế giới vứt bỏ này, thời đại nào rồi mà còn châm cứu? Ha."
"Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không biết trời cao đất rộng, cũng không học được cách làm người như thế nào, chỉ toàn mơ mộng hão huyền."
"Hiện giờ trong số các nữ chuyên gia uy tín trong khoa não bộ được thế giới chứng nhận thì y thuật của cô Lục là cao siêu nhất, chưa từng nghe qua tên người khác, cô gái này thậm chí cũng chưa từng xuất hiện ở quốc tế mà dám nghi ngờ quyết định y thuật của cô Lục? Quá buồn cười."
Lời nói càng lúc càng cay nghiệt.
Đều cho rằng Lục Thượng Cẩm vì phân chia gia sản, mà lấy ngựa chết làm như ngựa sống để chữa, kiên trì đưa người này tới đây.
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 15
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương tiếp
Loading...