Đại Tiểu Thư Gặp Rắc Rối - Đại Tiểu Tỷ Hữu Ma Phiền

Chương 93



Ánh sáng trong hành lang đầy đủ, Tân Cam Đường và Biên Viễn Mục nghỉ ngơi trên ghế dài, Nguyễn Tình Lam và Diệp Hoài Sinh đi đi lại lại trước cửa phòng sinh, chỉ có Biên Triệt dựa vào tường, không hề động đậy, như một pho tượng.

Nhiệt độ trong bệnh viện dễ chịu ở hai mươi sáu độ, nhưng anh đứng đợi ngoài cửa lại như đã trải qua cả mùa hè, trong lòng như có ngọn lửa, đốt đến sắp nổ tung, mồ hôi làm ướt đẫm cả áo thun ngắn tay.

Trạng thái tinh thần của anh thật sự suy sụp, đầu hơi cúi, không nhìn rõ biểu cảm, Nguyễn Tình Lam vốn định tiến lên an ủi vài câu, nhưng liếc nhìn Diệp Hoài Sinh có trạng thái cũng không khác gì anh, lại rơi vào tình thế khó xử không biết nên cứu ai trước.

Bác sĩ phụ trách ca sinh của Diệp Thanh Sanh tóc đã hoa râm, bà là bàn tay vàng khoa sản hưởng trợ cấp đặc biệt của Quốc Vụ Viện, đã nghỉ hưu nhiều năm rồi, lần này cũng được Biên Triệt mời đến.

Mặc dù bà đã nhiều lần ra ngoài nhấn mạnh, lấy kinh nghiệm nhiều năm của mình ra đảm bảo, tình trạng của Diệp Thanh Sanh rất tốt, thể lực dồi dào, theo dõi tim thai mọi thứ bình thường, anh vẫn như không nghe thấy, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh.

Không hề dịch chuyển chút nào.

Nhân viên y tế ra ra vào vào, Biên Triệt không nhìn thấy mặt cô qua khe cửa, chỉ có thể thấy một đoạn cánh tay mảnh khảnh đang nắm lấy tay vịn bên thành giường, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức.

Bác sĩ đã tiêm thuốc giảm đau cho cô, liều lượng thuốc được tính toán chính xác đến lúc mở mười phân, lúc sinh thật sự cô vẫn đau.

Cô không cho anh vào, anh liền rất nghe lời đợi ở bên ngoài.

Giờ phút này, tất cả những việc có thể làm giảm đau đớn cho cô, anh đều nguyện ý làm, cắt thịt của anh cũng được.

Mãi cho đến khi bên trong vọng ra một tiếng khóc rất nhẹ, giống như tiếng mèo con, Biên Triệt mới ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đỏ hoe của cô y tá đi ra từ bên trong.

Tất cả mọi người đều vây lại, y tá chỉ nhìn riêng anh, khóe miệng mỉm cười: “Mẹ tròn con vuông, sản phụ bảo tôi nói với anh, cô ấy rất tốt.”

Cả người vì câu nói này mà trở nên mềm nhũn vô lực, anh trượt người ngồi xuống đất, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, nặng nề thở ra một hơi.

Trong phòng sinh, Diệp Thanh Sanh đột nhiên cảm thấy bụng trống rỗng, mọi cảm giác đau đớn đều biến mất, cả người nhẹ bẫng, như đang nổi trên mặt nước. Các nữ hộ sinh không vội bế đứa bé ra ngoài, mà cẩn thận quấn áo gạc cho bé từng chút một, dùng nước ấm lau sạch vết bẩn trên mặt bé.

Chỉ một ánh nhìn, Diệp Thanh Sanh đã yêu bé mất rồi.

Vì còn chưa đặt tên, y tá đeo một cái thẻ nhỏ lên cổ chân của em bé, trên đó ghi 3,2kg, còn có hai cái tên.

Mẹ: Diệp Thanh Sanh
Cha: Biên Triệt

Mấy chữ này đeo trên chân bé, nước mắt đột nhiên trào lên chua xót, một phần cơ thể mình gặp nhau bằng cách đau đớn và khóc lóc, trái tim như ngâm trong nước suối nóng, mềm nhũn cả ra.

Sau khi được đẩy ra khỏi phòng sinh, cảm xúc của cô hoàn toàn vỡ òa vào khoảnh khắc nhìn thấy Biên Triệt, cũng không biết là đang tủi thân vì điều gì, nước mắt rơi xuống lộp bộp, mỗi một giọt đều rơi nặng trĩu trên đầu trái tim Biên Triệt, như dung nham nóng bỏng.

Cô bĩu môi, trong giọng nói mang theo tiếng nấc nghẹn: “Chồng ơi, đau quá à.”

Biên Triệt không thèm nhìn đứa bé lấy một cái, tiến lên hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, giọng nói như đã ngâm qua khói thuốc và rượu, vừa ẩm ướt vừa khàn đặc.

“Vợ ơi, em vất vả rồi.”

Trước nay cô luôn chú trọng hình tượng, giờ phút này lại mặt mày tái nhợt, còn hơi sưng phù nhẹ, tóc dài bết dính lộn xộn trước trán.

Rất nhếch nhác, nhưng cũng chưa từng có khoảnh khắc nào đẹp hơn bây giờ.

Trong phòng bệnh VIP, tất cả mọi người đều ăn ý không vào làm phiền, đợi bác sĩ kiểm tra xong lần cuối, sẽ chuyển Diệp Thanh Sanh và em bé đến trung tâm ở cữ chuyên nghiệp.

Cơ thể Diệp Thanh Sanh mệt mỏi, ngay cả sức lực nhấc mí mắt cũng không có, nhưng tinh thần lại bị níu giữ bởi lượng hormone sụt giảm đột ngột, phấn khích vô cùng.

“Chồng ơi, anh thấy con chưa?”

Phụ nữ thật sự rất vĩ đại, tình trạng hormone sụt giảm nhanh chóng thế này mà xảy ra trên người đàn ông, về cơ bản là emo đến mức xếp hàng nhảy lầu trên sân thượng rồi.

Biên Triệt sớm đã tìm hiểu kiến thức về tâm trạng sau sinh, một mực thuận theo ý cô: “Thấy rồi.”

“Anh cảm thấy con giống anh hay giống em?”

Biên Triệt liếc nhìn cái nôi, người nhỏ xíu đó đang nhắm mắt, dường như vẫn chưa kiểm soát được tứ chi đang múa may của mình, xấu xí như người nguyên thủy.

Anh thật sự không thể trái lòng nói ra rốt cuộc bé giống ai, dù sao thì dựa vào nhan sắc của hai vợ chồng họ, cái nồi này đổ cho ai cũng không thích hợp.

Hít một hơi, lại nhìn thêm cái nữa.

Vẫn xấu quá.

Ngay lúc Biên Triệt đang suy nghĩ lời lẽ, em bé nhỏ như có cảm ứng, đột nhiên mở miệng cười, để lộ nướu răng trống không, khoảnh khắc đó lòng anh đột nhiên mềm nhũn, cũng xem như biết được mùi vị của lòng dạ tơ vò.

Về lý trí thì xấu chết đi được, nhưng về tình cảm, anh yêu bé biết bao.

Diệp Thanh Sanh vẫn đang đợi câu trả lời của anh, đôi mắt như móc câu, lấp lánh nhìn anh, cổ họng Biên Triệt đột nhiên khô khốc.

Trong bầu không khí này, anh biết mình phải nói gì đó, thế là nén lại sự dâng trào trong *****, đổi sang giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Trông giống một tổ tông.”

Diệp Thanh Sanh: “…”

Cuối cùng cô không chống đỡ nổi nữa, chìm vào giấc ngủ sâu, Biên Triệt cầm lấy tay cô áp lên má mình, cứ thế chuyên tâm ngắm cô ngủ.

Trưởng bối của hai nhà ở ngoài cửa, mơ hồ có tiếng cười vọng vào, đó là niềm vui mà sinh mệnh mới mang lại, nhưng anh lại đau lòng vì bảo bối của mình đã chịu khổ lớn như vậy.

Lúc Diệp Hoài Sinh sắp đi, vỗ vỗ vai anh, không nói gì, nhưng lực vỗ nặng trĩu.

Ngày tháng trôi qua rầm rộ, dáng vẻ của em bé nhỏ cũng thay đổi rất nhanh, có lần Biên Triệt bất đắc dĩ phải đi công tác ba ngày, lúc về gần như không nhận ra bé nữa.

Biên Dã Nịnh, tên ở nhà là Nịnh Thất.

Tên là do ông nội Biên đặc biệt đi một chuyến đến núi Long Hổ, mời một đại sư rất giỏi xem chữ, có thể bảo đảm cả đời thuận lợi bình an.

Trước đây Biên Triệt xem thường mấy thứ huyền học này, nhưng vì Nịnh Thất, anh nguyện ý vứt bỏ mọi nguyên tắc trước đây của mình, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: “Ông nội, ông không tiện thể hỏi đại sư động tác chuẩn của Bát Đoạn Cẩm à?”

Biên Tự Xuyên nghĩ cũng biết anh đang châm chọc chiêu “lắc đầu vẫy đuôi” của mình, tức đến nỗi dùng quả óc chó trong tay ném anh, người giúp việc liền nói không được đâu. Không phải là không thể ném Biên Triệt, mà là cặp sư tử trắng kia đã được xoa đến hồng nhuận sáng bóng, chỉ còn cách ngọc hóa một bước nữa thôi, ném anh thì tiếc quá.

Nhưng kết cục của cặp sư tử trắng này không tốt đẹp gì, lúc Biên Dã Nịnh ba tuổi, đã dùng điện thoại của Biên Tự Xuyên làm cục gạch, đập vỡ chúng.

Lấy giáo của người, đâm khiên của người .

Cuối cùng bé vui vẻ ra mặt nói với ông cố: “Điện thoại của ông chất lượng tốt lắm, mau đến ăn óc chó đi.”

Từ đó trong nhà lại thêm một ma vương nhỏ.

Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau, còn Diệp Thanh Sanh ở trung tâm ở cữ cũng rất thoải mái. Chuyên gia chăm sóc sau sinh đều được mời từ Đài Loan, bố mẹ hai nhà đều rất tôn trọng cô, không ai nhắc đến những quan niệm cũ kỹ lạc hậu về việc ở cữ trước kia, cô đã ở cữ bốn mươi hai ngày vô cùng dễ chịu.

Lúc hết cữ, làn da vì thải độc sau sinh mà trở nên trắng nõn trong suốt, nhan sắc tiến đến một tầm cao mới, cân nặng cũng trở lại trạng thái trước khi sinh.

Chỉ là, hình như mỡ đã sắp xếp lại rồi.

Ánh mắt Diệp Thanh Sanh rời xuống ***** với khe sâu rõ ràng, cảm thấy mình ngày càng xa rời thời trang.

Đáy mắt Biên Triệt cuộn lên cơn nghiện ngầm khó nói thành lời, dịu dàng nói: “Em đi sinh con thật hả? Anh còn tưởng em đi đàm phán với thời gian đấy chứ? Vài năm nữa anh dắt em và Nịnh Thất ra ngoài, người ta sẽ không hiểu lầm là anh dắt hai cô con gái ra đường chứ?”

Con gái?

Diệp Thanh Sanh quá hiểu Biên Triệt rồi, cô lườm nhẹ anh một cái, nhẹ bẫng đáp lại một câu: “Anh muốn em gọi anh là bố à, mơ đi.”

Nhưng mà lời không thể nói quá chắc chắn.

Ngay tối đó Biên Triệt đã đích thân hành động khiến cô phải đổi giọng.

Điều càng khiến anh thầm sung sướng là, ngực của Diệp Thanh Sanh đã nâng cấp một size, nhưng không có sữa, dâu tây nhỏ vẫn là của riêng anh. Mặc dù thiệt thòi cho khẩu phần ăn của con gái yêu của cô, nhưng sự thật là vậy, anh cũng chẳng có cách nào.

Vì chuyện này Biên Triệt đã phát một đợt phong bao đỏ lớn trong công ty, mọi người đều tưởng là nhà tổng giám đốc có tin vui thêm người, không ai biết tâm tư thầm kín của anh.

Con gái giống cha, giá trị của câu nói này vẫn đang không ngừng tăng lên.

Không chỉ về dung mạo, mà còn cả tính cách.

Năm Biên Dã Nịnh ba tuổi, đã mê mẩn váy công chúa. Mặc dù bà nội và bà ngoại đã mua cho bé rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp, bé vẫn cảm thấy những chiếc trong phòng để đồ của mẹ đẹp hơn.

Chỉ là váy hơi dài một chút, nhưng may mà bé có cách.

Diệp Thanh Sanh từ Stella Fantasy trở về, lúc lên lầu thay đồ thì phát hiện phòng để đồ bừa bộn cả lên, mà thủ phạm chính đang cầm một cây kéo trẻ em, chĩa vào bộ lễ phục cao cấp mới vận chuyển từ Milan về tháng trước.

Một luồng lửa giận xộc thẳng lên đỉnh đầu, cô hét về phía phòng ngủ một tiếng: “Biên Triệt.”

Bình thường Nịnh Thất đều có người trông trẻ và bảo mẫu trông coi, có thể thuần thục tránh được họ để làm chuyện xấu như vậy, vậy thì sự thật chỉ có một.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, lúc Biên Triệt vào phòng để đồ, điện thoại vẫn còn áp bên tai: “Cuộc đàm phán với Thịnh Dự Quốc tế ngày mai cậu đi là được rồi, giới hạn 15 phần trăm là điểm mấu chốt của chúng ta, còn lại cậu tự quyết định đi.”

Cúp điện thoại, ánh mắt anh dừng lại trên tay Nịnh Thất một giây, khóe môi cong lên: “Nịnh Bảo, con biết dùng kéo rồi à? Giỏi quá đi mất.”

Một dây thần kinh của Diệp Thanh Sanh giật giật đau nhói, khó mà tưởng tượng được một tổng tài bá đạo kiêu ngạo quý phái, lười biếng phóng khoáng lại biến thành cái dạng mất giá như thế này.

Kể từ sau khi Nịnh Thất biết đi, anh quả thật đã biến thành quái vật khen ngợi:

“Đi vững như vậy, con đúng là một bậc thầy vũ đạo.”

“Con biết dùng thìa rồi à? Giỏi quá đi mất.”

“Một cộng một bằng hai cũng biết sao? Đây chính là vấn đề mà ngay cả Goldbach cũng không nghĩ ra được đấy.”

“…”

Biên Triệt đang định chia sẻ tin tốt này với Diệp Thanh Sanh, ngước mắt lên liền đối diện với một đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, ý cười trong mắt anh nhanh chóng thu lại một chút.

“Bảo bối, em xem ngón tay Nịnh Thất linh hoạt biết bao…” Có lẽ bị nhìn đến sởn gai ốc, giọng nói của anh không hiểu sao có chút chột dạ.

Diệp Thanh Sanh cúi người, giật lấy chiếc váy từ tay Nịnh Thất, chỉ vào chỗ bị cắt hỏng trên đó hỏi: “Nịnh Bảo, đây là gì?”

Nịnh Thất mở to đôi mắt ngây thơ, chớp chớp hai cái: “Là váy của Elsa.”

“Đây là váy của con, hay là váy của mẹ?”

“Của mẹ ạ.”

“Vậy tại sao con không hỏi ý mẹ, đã làm hỏng quần áo của mẹ?”

Có lẽ giọng điệu của Diệp Thanh Sanh quá nghiêm khắc, Nịnh Thất hơi muốn khóc, nhìn sang như cầu cứu, trái tim Biên Triệt lập tức tan chảy.

Anh nói: “Chắc chắn Nịnh Bảo không cố ý đâu.”

Đây là gen di truyền gì vậy?

Thói quen xấu làm hỏng quần áo của cô của hai bố con đúng là như đúc từ một khuôn, biểu cảm của Diệp Thanh Sanh cười như không cười: “Con bé không cố ý, là anh cố ý?”

Chuyện này cô không định xử lý nhẹ nhàng, Diệp Thanh Sanh bình thường cũng rất nuông chiều Nịnh Thất, nhưng hành vi bây giờ của bé thuộc về không tôn trọng người khác, cũng không biết trân trọng đồ vật.

Biên Triệt nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Thanh Sanh, ôm người vào lòng: “Bảo bối, em đừng giận nữa, con bé còn nhỏ, chúng ta từ từ dạy.”

Bài lý luận dài dòng lúc trước nói không muốn có con đều bị vứt ra sau đầu hết rồi, bây giờ anh cưng chiều Nịnh Thất hết mực, nhưng tâm trạng của vợ đương nhiên quan trọng hơn.

Diệp Thanh Sanh vẫn không nói gì.

Hồi lâu sau, Biên Triệt hiểu ra, chuyện hôm nay e là không thể giải quyết êm đẹp được rồi.

Tranh thủ lúc Diệp Thanh Sanh vào phòng tắm tắm rửa, anh ôm Nịnh Thất đặt lên đùi, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc: “Trong nhà chúng ta ai lớn nhất?”

Nịnh Thất bĩu môi: “Mẹ ạ.”

“Tâm trạng mẹ không tốt, hai bố con mình đều không có ngày lành để sống, vậy con biết nên làm gì chưa?”

Nịnh Thất gật gật đầu.

Biên Triệt cảm khái vô cùng, con gái cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi, anh véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nói nhỏ: “Đi xin lỗi mẹ đi.”

Ba giây sau, trong phòng tắm vang lên một giọng nói trẻ con non nớt: “Mẹ ơi, thật sự xin lỗi mẹ, con sai rồi, nhưng mà cái kéo là bố đưa cho con…”

Biên Triệt: …

Loading...