Diệp Thanh Sanh bị đói đến tỉnh giấc.
Bởi vì trong lòng có chuyện, giấc ngủ này chập chờn không yên, cuối cùng bị dạ dày phản kháng kịch liệt mà tỉnh dậy.
Màn đêm tháng tám đến muộn, ánh hoàng hôn màu cam len lỏi vào, bức tranh chép tay của Nara Yoshitomo trên tường cũng ánh lên.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng cào cửa, cô gọi một tiếng “Model”.
Chú chó Tây Thi vèo một tiếng lao vào phòng, từ tấm thảm trắng sữa nhảy lên giường, hai chân trước đặt lên người cô *****, đuôi vẫy cực kỳ phấn khích. Chị Quyên theo sát phía sau chạy vào, kéo chân sau nó xuống giường, Model linh hoạt tránh né, trốn sau lưng Diệp Thanh Sanh.
Chị Quyên có chút sốt ruột: “Mau xuống, cào hỏng hết quần áo của chị rồi.”
Đồ ngủ của Diệp Thanh Sanh đều là lụa tơ tằm, giá trị không nhỏ, bình thường cô không để ý. Bất quá nghĩ đến việc đồ ngủ bị rách có thể lộ ra vết đỏ, cô ném quả bóng cao su có chuông màu hồng đến cửa, Model lao tới ngậm lấy, ngậm trong miệng chạy về, thở phì phò chờ thưởng.
Cô vỗ vỗ đầu nó, vén chăn xuống lầu.
Đèn trong biệt thự lần lượt sáng lên, hồ bơi ngoài trời ánh lên màu xanh lam lấp lánh, liếc nhìn chiếc đồng hồ cây cạnh lò sưởi, kim giờ chỉ bảy giờ.
Vì Diệp Thanh Sanh ăn không ngon miệng, đem chỗ cháo cá đã nấu xong chia cho người làm, bảo đầu bếp nấu cho cô một bát mì rau.
Nước dùng rất tươi, húp một ngụm, dạ dày ấm áp, cô co chân ngồi trên ghế, vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Bài viết trên mạng về chuyện Chúc Trạch ngoại tình với Cao Tuyết Oánh đã hoàn toàn hạ nhiệt, thay vào đó là tin tức về một tiểu sinh lưu lượng* sau khi uống rượu lái xe gây tai nạn.
*流量小生: Tiểu sinh lưu lượng, chỉ một nam diễn viên hoặc thần tượng trẻ tuổi, nổi tiếng nhờ lượng người hâm mộ đông đảo và sức ảnh hưởng lớn trên mạng. Thuật ngữ này thường xuất hiện trong ngành giải trí, ám chỉ các ngôi sao nam thuộc thế hệ mới, như những người thống trị bảng xếp hạng lưu lượng.
Diệp Thanh Sanh lại không có tâm trạng hóng chuyện, cô đang tìm kiếm kiến thức về tránh thai trên mạng, lật từng trang xuống, càng xem trong lòng càng dao động.
Quả nhiên có bệnh không được lên Baidu.
Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, bụng dưới của cô cứ âm ỉ khó chịu. Diệp Thanh Sanh được nuông chiều từ bé đến lớn, lần *****ên chịu thiệt lớn như vậy, lại không có ai để tâm sự. Tối qua rốt cuộc Biên Triệt có dùng biện pháp bảo vệ hay không, đoạn ký ức này như bị rút ra khỏi não cô, không còn chút ấn tượng nào.
Tưởng tượng đến cảnh mình đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp sẽ phải đối mặt với sự xấu hổ và bối rối, cô lại nguyền rủa Biên Triệt từ đầu đến cuối một lượt, đến ăn cũng không thấy ngon.
Có lẽ là ngửi thấy mùi thức ăn, Model lại đến, đôi mắt tròn xoe nhìn cô, vẻ mặt chờ được cho ăn.
“Em cũng muốn ăn sao?”
Diệp Thanh Sanh nhai hai miếng mì, ngơ ngác nhìn nó, Model nằm bốn chân chổng lên trời, tư thế rất bất nhã.
Lông mi chớp chớp, một ý nghĩ hoang đường nào đó len lỏi vào đầu, mớ suy nghĩ rối rắm đột nhiên có lối thoát.
Cô nhìn chằm chằm cái bụng tròn ủm của nó một lúc, ngẩng đầu hỏi chị Quyên: “Dạo này có phải Model béo lên không?”
“Không có, hôm nay mới cân xong.” Chị Quyên sợ làm phiền cô ăn cơm, lấy ra một thanh sữa dê, chẳng tốn mấy sức lực đã thu hút được Model qua đó.
“Dạo này nó học hành thế nào, có kết bạn mới không?”
“Model nhà mình xinh đẹp, là hoa khôi của trường, con Maltes tên Black kia ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau nó…”
Cuối cùng cũng vòng đến chủ đề này, Diệp Thanh Sanh nhíu mày: “Gần đây tôi lướt được nhiều video chó bị làm cho có bầu lắm, hơi lo lắng, tuy Model học ở trường chó Đức Hạnh, nhưng đang tuổi nổi loạn, rất dễ bị mấy con đực khác lừa tình.”
“Hả?” Chị Quyên chưa từng nghe qua kiểu nói này, nhưng vẫn cảnh giác cao độ: “Cô chủ yên tâm, mỗi ngày Model đi học đều có hai người đi cùng, tuyệt đối không để nó rời khỏi tầm mắt của chúng tôi.”
Diệp Thanh Sanh đặt đũa xuống, như là suy nghĩ nghiêm túc một lúc, đề nghị: “Hay là nhà mình chuẩn bị ít thuốc tránh thai khẩn cấp đi, tôi không muốn Model làm mẹ đơn thân đâu.”
Cô nói câu này, ngữ khí rất tự nhiên, như là tùy tiện gọi một ly cà phê vậy.
“Không được!” Phản ứng của chị Quyên rất lớn: “Mấy chủ nhân chó kia phải được chúng ta đồng ý, mới được phép yêu đương với Model.”
Diệp Thanh Sanh thầm nghĩ, chỉ là tình một đêm thôi mà, có lẽ Model không muốn yêu đương, càng không muốn có con trong bụng.
Nhưng mà, chứng hoang tưởng bị hại của chị Quyên đã không thể ngăn cản được nữa, chị ấy thẳng lưng, khí thế như cầu vồng: “Sau này một tiếng trước và sau giờ học của Model, không cho trường sắp xếp những con chó khác. Buổi tối dắt nó đi dạo, cũng phải xích dây, thấy chó khác là chúng ta tránh xa, quyết không cho chúng nó cơ hội.”
“Được rồi.”
Âm mưu thất bại.
Model chẳng biết gì vẫn đang gặm thanh sữa dê, hoàn toàn không biết tình cảnh của mình, không những mất đi một đám chó đực, còn mất đi cả tự do chạy nhảy.
Chỉ còn cách tự mình đi mua, Diệp Thanh Sanh tâm sự nặng nề về phòng.
Cửa phòng ngủ đóng chặt nửa tiếng, trong thời gian này, người làm mang trái cây lên, cô đều mặc kệ.
Khi điện thoại vang lên, Diệp Thanh Sanh đang vẽ đường kẻ mắt cuối cùng trước bàn trang điểm, cô gái danh giá tinh xảo là như vậy, ngay cả lấy đồ ăn ngoài cũng không được phép có chút tì vết nào.
Lúc này là tám giờ tối, không khí ngưng đọng cuối cùng cũng bị xé ra một chút mát mẻ.
Cô mặc một chiếc váy lụa dài tay, đi giày bệt nhẹ nhàng bước lên con đường đá xanh, phát ra tiếng lộp cộp giòn tan, cổ chân trắng nõn thon thả.
Bảo vệ thấy cô, vội vàng nhấn nút mở cửa.
Cánh cửa sắt từ từ mở ra, một chiếc Lamborghini đen tuyền đột ngột lao vào tầm mắt.
Biên Triệt đang tựa vào cửa xe nghe điện thoại.
Anh nhíu chặt mày, cả quá trình không nói một lời, chỉ âm u lắng nghe.
Ánh đèn đường màu cam rơi trên vai người anh, kéo ra một cái bóng dài, kẹp thuốc lá giữa các ngón tay, trên đó lốm đốm tia lửa, tay kia đột ngột xách một túi giấy màu xanh lam.
Tầm mắt Diệp Thanh Sanh đảo qua, xung quanh trống trơn, đến cả bóng dáng người giao đồ ăn ngoài cũng không thấy. Lúc đó mới xác định chắc chắn — túi giấy màu xanh lam trong tay Biên Triệt là thuốc tránh thai khẩn cấp cô vừa mua.
Khi nhìn thấy chi tiết này, cổ họng cô bỗng khô khốc, bước chân cũng vô thức chậm lại.
Người giao đồ ăn ngoài không có đạo đức nghề nghiệp, phí chạy việc cô trả thêm coi như là phí công vô ích, nền tảng này sắp nhận được đánh giá một sao và đánh giá ẩn danh hơn năm trăm chữ của cô rồi.
Biên Triệt cũng phát hiện ra cô, dập tắt điếu thuốc tại chỗ, rồi nhấc chân bước tới, cách ba bước chân, anh kết thúc cuộc gọi.
“Cô bệnh à?” Anh mở lời trước, như đang kìm nén một vài cảm xúc bực bội.
“Ai cần anh lo.” Diệp Thanh Sanh khoanh tay trước ngực, khóe miệng kéo thẳng, trông còn khó chịu hơn anh.
Biên Triệt bĩu môi, đột nhiên đưa túi giấy đến trước mắt, không khí tĩnh lặng vang lên tiếng sột soạt, cô giật mình.
“Anh nhìn linh tinh gì đấy?”
Túi giấy được niêm phong rất kỹ, trên bao bì cũng không thấy bất kỳ thông tin sản phẩm nào, Diệp Thanh Sanh hếch cằm lên, bày ra tư thế đứng tuy chiều cao không đủ nhưng khí thế rất mạnh: “Bệnh là chuyện riêng tư của một người, sao anh không có chút ý thức về ranh giới vậy?”
Cái tên khốn kiếp này dường như cao hơn hồi cấp ba không ít, cô hận mình chỉ đi giày bệt, chỉ cao đến ngực anh.
Gió cuốn cổ áo anh lên, cũng mang theo mùi hương trên người anh đến, thoang thoảng mùi thuốc lá.
“Trả thuốc cho tôi.” Cô đưa tay ra.
Ánh mắt từ lòng bàn tay nhỏ nhắn dời lên khuôn mặt, Biên Triệt nhướng mắt nhìn cô: “Lên xe, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Trong ngực nghẹn một hơi khó chịu, Diệp Thanh Sanh từ chối: “Tôi và anh không phải là quan hệ có thể đi chung một chuyến xe.”
“Vậy là quan hệ ngủ chung một giường sao?”
Tai cô ong lên một tiếng, không khí như ngừng lại, gáy cô cứng đờ, nhất thời không phân biệt được câu nói của Biên Triệt là câu hỏi hay câu trần thuật.
Màn đêm dày đặc, vẻ mặt anh không rõ ràng, ánh mắt chăm chú nhìn cô, như muốn tìm ra sơ hở.
Diệp Thanh Sanh bất giác rời mắt đi, rồi nín thở ba bốn giây, mới miễn cưỡng kiềm chế được nhịp tim hỗn loạn.
Cô nói: “Tôi không biết anh đang nói gì?”
“Được, vậy tôi xem thử em mua thuốc gì.”
Chiêu này của Biên Triệt đủ thâm độc, trong lòng Diệp Thanh Sanh có quỷ, theo bản năng vươn tay giật lấy, nhưng bị anh tránh được.
Cô dùng khóe mắt trừng anh: “Anh bệnh thì tự đi mua thuốc đi, giật của tôi làm gì?”
Biên Triệt cũng không nói gì, ngón tay thon dài rõ khớp như đang đe dọa mà ***** miệng túi giấy, dùng cằm chỉ về phía chiếc Lamborghini.
Diệp Thanh Sanh tức giận phồng má lên xe.
Cửa xe khóa lại, xe khởi động, Biên Triệt đánh tay lái, xe rẽ ra đường lớn.
Cô cứng mặt hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Biên Triệt nghiêng đầu: “Cô muốn để tất cả mọi người thấy hai chúng ta ở cửa ra vào lôi kéo nhau à?”
Là anh, cái miệng đó vẫn còn dùng hạc đỉnh hồng* dài dài.
*鹤顶红 (Hạc đỉnh hồng) nghĩa đen là một loại độc dược hay chất độc như cách nó thường được hiểu trong văn học cổ Trung Quốc (thường ám chỉ một loại độc mạnh). Theo cách nói ẩn dụ, hạc đỉnh hồng có thể được hiểu là “lời lẽ độc địa” hoặc “thái độ cay nghiệt”.
Chạy chưa đến mười phút, xe dừng lại bên lề đường rộng rãi, sự bực bội của Diệp Thanh Sanh cuối cùng cũng không kìm nén được nữa: “Rốt cuộc anh tìm tôi làm gì?”
Lời vừa dứt, một xấp ảnh rơi xuống đùi cô, khi cô nhìn thấy nội dung bức ảnh, cơn giận trong mắt lập tức dịu đi một chút.
Những bức ảnh rất giống những bằng chứng bất lợi mà cô lưu trong điện thoại, điểm khác biệt là ——
Đây là góc chụp của người tự chụp.
Một người đàn ông đang ngủ trên giường, phần trên cơ thể ***** rõ ràng có vết cào, một người đàn ông khác nằm bên cạnh anh ta, vẻ mặt ái muội nhìn vào ống kính.
Vẻ ngoài Diệp Thanh Sanh trấn định, nhưng trong đầu đã rối bời, rốt cuộc La Tử Minh đã làm gì sau khi cô đi?
Ngón tay thon dài lật từng tấm đến cuối cùng, cô đặc biệt bình tĩnh nói: “Thì ra xu hướng tính dục của anh là đàn ông à, yên tâm đi, xã hội bây giờ rất bao dung, đừng có gánh nặng tâm lý gì cả, tôi cũng sẽ giữ bí mật cho anh.”
Biên Triệt gật đầu, trông còn bình tĩnh hơn cô: “Cảm ơn sự an ủi của cô, bất quá bây giờ tôi bị người ta tống tiền bảy mươi triệu.”
“Ý gì?” Tiếng hít vào của cô vang lên trong xe.
“Kẻ này dùng ảnh tống tiền tôi bảy mươi triệu, tôi phải làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vậy anh đi tìm anh ta đi?” Câu này Diệp Thanh Sanh gần như hét lên, khoảng thời gian này cô đã chịu đủ dày vò rồi, tại sao mọi chuyện vẫn cứ phát triển theo hướng mất kiểm soát.
Trong bóng đêm mờ ảo, sắc mặt cô có chút tái nhợt, đôi mắt màu trà nhạt phủ một lớp màng nước, như thể đã nhịn đến cực hạn.
Biên Triệt không nói một lời nhìn cô, không hề có ý thỏa hiệp.
Diệp Thanh Sanh biết năng lực của anh, chắc chắn đã điều tra rõ ngọn ngành, bây giờ đến tìm cô, kẻ gây ra chuyện này, để tính sổ.
Mắt cô hoe đỏ nhìn anh, hụt hẫng hít một hơi: “Cùng lắm thì bảy mươi triệu tôi trả cho anh.”
“Kết hôn đi.”
Biên Triệt đột ngột buông ra một câu không đầu không cuối, khiến Diệp Thanh Sanh hoàn toàn ngơ ngác, cô ngẩn người mở miệng: “Anh nói gì?”