Lý Kế Hồng cầm đầu đám nữ thanh niên trí thức tất nhiên không chấp nhận cách nói như vậy, hai bên tranh cãi không ngừng.
Cuối cùng Thẩm Tư Mặc đại biểu cho phái thanh niên trí thức "không tranh không giành" đơn giản đến tham gia náo nhiệt, cả đêm chỉ lo ở bên cạnh lim dìm, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Nhưng mặc dù như vậy, cũng không thay đổi sự thành kí túc xá thanh niên trí thức "rơi vào hỗn chiến". Từ khi Tống Thanh Huy ra cửa bọn họ đã bắt đầu ồn ào.
Chờ ăn cơm xong trở về vẫn chưa dừng lại, tất nhiên bọn họ ồn ào cũng không có bất kỳ kết quả nào.
Trái lại cũng không thể tránh đám thanh niên trí thức quá nhiều chuyện, quả thật cuộc sống nông thôn khô khan, gần như không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, mọi người chỉ có thể tự mình tìm niềm vui. Mấu chốt là trước khi Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội rời đi, đã xảy ra va chạm kịch liệt, tia lửa tràn lan, xuất hiện xuất sắc, gần như mọi người đều muốn truy đuổi tình tiết vở kịch.
Vì vậy khi Tống Thanh Huy trở về, lập tức bị mọi người vây quanh, đám nam thanh niên trí thức ỷ vào giới tính thuận tiện ôm lấy anh, anh một câu tôi một câu hỏi thăm "tin tức bên trong".
Vốn dĩ Tống Thanh Huy uống hơi nhiều, bị năm mồm bảy miệng làm cho ồn ào như vậy càng thấy nhức đầu hơn, hình như phản ứng cũng chậm nửa nhịp so với bình thường, còn chưa tiêu hóa xong những vấn đề này, có người còn mất kiên nhẫn hơn cả anh.
Lý Kế Hồng kìm nén tức giận cả đêm, dù sao ở đại đội Song Cương này cô ta cãi nhau không có địch thủ, hôm nay lại bị một đứa con gái nông thôn không có học thức chặn họng không nói ra được lời gì, lúc ấy Lý Kế Hồng vô cùng tức giận. Sau đó càng nghĩ càng bực bội, lại thấy bạn tốt Thường Quyên Quyên cả đêm buồn buồn không vui, chuyện này càng làm cho cô ta tức giận hơn.
Lúc này nhìn mấy tên đàn ông xấu không có mặt mũi vây quanh Tống Thanh Huy làm ồn ào, giống như đang cực kỳ xem trọng anh và Diệp Tiểu Muội, tính khí nóng nảy của Lý Kế Hồng bộc phát, không nhịn được mở miệng giễu cợt.
"Tống Thanh Huy, mặc dù tôi biết mắt của anh không kém như vậy, chẳng qua nể mặt đều là thanh niên trí thức nên muốn nhắc nhở anh một câu, tìm đối tượng không thể chỉ nhìn mặt. Diệp Tiểu Muội kia muốn tư chất không có tư chất, muốn văn hóa không có văn hóa, tham ăn lười làm, tính khí còn lớn, ai ở cùng cô ta chính là xui xẻo tám đời..."
Lý Kế Hồng gây gổ lợi hại tất nhiên là bởi vì miệng của cô ta độc cái gì cũng dám nói, chẳng qua mấu chốt vẫn là cô ta có cái giọng rất vang, vừa mở miệng đã áp đảo khí thế của đối phương, nếu như đụng phải người nói nhỏ chính là nghiêng về một bên.
Giống như lúc này, mười nam thanh niên trí thức cộng lại cũng chỉ mới bằng âm lượng của cô ta, trong tai của Tống Thanh Huy đều là giọng nói của Lý Kế Hồng, nghe được một nửa sắc mặt của anh đã trầm xuống.
Tống Thanh Huy xuống nông thôn vào đại đội đã được hai năm, cho tới bây giờ chưa từng tức giận, tính khí tốt đến mức được mọi người làm chứng. Mà anh mang theo bộ dạng người hiền lành lại chưa bao giờ bị bắt nạt, lại là "người ngốc nhiều tiền", cũng chỉ có một Diệp Thư Hoa tài cao gan lớn, mới dám lừa ăn lừa uống của anh. Nguyên nhân trong đó có có lẽ mọi người đều sợ bối cảnh trong nhà của Tống Thanh Huy.
Thật ra thời đại này không có chất phác giống như trong tưởng tượng của Diệp Thư Hoa, người ngốc nhiều tiền chân chính, sớm đã bị người khác gặm đến xương cũng không còn rồi. Trong nhà những thanh niên trí thức này có người như vậy thì như thế nào, còn không phải vẫn xuống nông thôn vào đại đội sao? Trời cao hoàng đế xa, có người là vì tiền mà không cần mạng.
Không ai chọc Tống Thanh Huy, tất nhiên bởi vì người có ánh mắt đều nhìn ra được anh không dễ chọc, thông minh, có bản lĩnh còn biết xử lý mọi chuyện, trên người còn mang theo một loại khí thế làm cho người ta không tự chủ muốn ngẩng đầu nhìn lên. Một thanh niên như vậy dù có bình dị gần gũi đi nữa, cũng không có người ngốc tính tưởng đó là tính cách thật của anh. Cũng chỉ có Diệp Thư Hoa là tin tưởng mù quáng mà thôi.
Nhưng dù vậy, nụ cười như gió xuân thường ngày của Tống Thanh Huy cũng trở thành biểu tượng của anh, lúc này bỗng nhiên trầm mặt xuống làm cho người khác có mấy phần sợ hãi. Nam thanh niên trí thức đứng gần thấy vẻ mặt này của anh theo bản năng thu hồi bộ dạng kề vai sát cánh, từng người giống như học sinh đầu gấu bị giáo viên chủ nhiệm bắt, không giải thích được bắt đầu chột dạ nhụt chí.
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 44
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương tiếp
Loading...