Gần đây Vương Thúy Phân rất thích dùng đội trưởng Diệp uy hiếp Diệp Thư Hoa, là bởi vì chiêu này dễ xài, quả nhiên nghe vậy Diệp Thư Hoa không tung tăng nữa, ôm bình nước ấm bắt chước tư thế đi đứng chậm rãi của thục cũ, đáng tiếc đôi mắt sáng ngời đầy vui vẻ kia còn chưa thu hồi lại.
Chuẩn bị đồ ăn cho con gái và cháu trai, vấn đề thiên vị ai cũng không tồn tại, Vương Thúy Phân rất công bằng múc hai thìa đầy bột bỏ vào bát, nhận bình nước nóng đổ vào, mùi thơm quen thuộc tràn ra từ phòng bếp. Diệp Thư Hoa giống như học sinh tiểu học vậy, đàng hoàng đứng bên cạnh lò bếp cố gắng rướn cổ lên, trên mặt đã đổi thành vẻ mặt hưởng thụ.
Thanh niên trí thức Tống nói không sai, quả nhiên có mùi thơm của sữa bò, quá làm cho người ta nhớ nhung rồi. Diệp Thư Hoa cảm động đến mức muốn chảy cả nước mắt, cho đến khi mẹ cô đậy nắp lon lại cẩn thận đặt vào chỗ cũ, sắc mặt của cô vẫn chưa khôi phục lại.
Quả thật có chút đắc ý quá mức, Vương Thúy Phân lạnh nhạt nhắc nhở: "Thu hồi lại vẻ mặt này của con đi, để cho hai chị dâu con thấy lại ồn ào."
Nói xong Vương Thúy Phân bưng một bát sữa mạch nha tỏa ra mùi thơm đi ra ngoài tìm cháu trai lớn của mình.
Diệp Thư Hoa không hiểu hàm nghĩa của lời này, nhưng cũng biết đạo lý không nên khoe khoang làm người ghen tị, nghe được lời của mẹ lập tức không cười nữa, cũng đi ra phòng bếp với đồng chí Vương Thúy Phân. Sắc trời đã tối, núp trong phòng bếp đen ngòm hưởng thụ đồ ngon tất nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt.
Vào lúc Diệp Thư Hoa có cơ hội dây dưa mẹ mình muốn uống sữa, à không, uống sữa mạch nha, Vương Thúy Phân đã bảo hai con dâu cầm chén đũa đi rửa, trong nhà ngoài nhà đều đã được thu dọn sạch sẽ, cả gia đình đang ngồi trong sân hóng mát nghỉ ngơi. Ngay cả Lâm Hồng Mai cũng ôm con đi ra, Vương Thúy Phân đi ra ngoài, đi thẳng đến bên cạnh mẹ con bọn họ, trên mặt nở nụ cười từ ái.
"Đại bảo, bà nội pha sữa mạch nha cho cháu uống này."
Mấy người phụ nữ của nhà họ Diệp không phải người ngu, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng đã sớm để mắt đến sữa mạch nha mà Tống Thanh Huy đưa đến, hai người có thể không biết đồ này là gì giống như Diệp Thư Hoa, nhưng nhìn bộ dạng khách sáo nhận quà quý của Vương Thúy Phân, cũng biết đây là đồ tốt.
Vì vậy Lâm Hồng Mai nhìn thấy mẹ chồng bưng đồ tốt chỉ đi tới chỗ mình, nhất thời cười tươi như hoa, theo thói quen đưa tay nhận lấy, không ngờ Vương Thúy Phân lại dừng cách hai bước, cười híp mắt nói: "Tiểu Tống mới vừa nói, sữa mạch nha này người già con nít uống bổ thân thể, ở nhà chúng ta ai cần nhất, chính là Đại Bảo và Tiểu Muội. Từ lần trước Tiểu Muội sinh bệnh nặng, đến bây giờ còn chưa khôi phục, mọi người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến mức...."
Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú không khỏi sầm mặt, đang muốn nói sắc mặt này của cô em chồng cũng không phải là bị bệnh, mẹ chồng nuôi con gái giống như nuôi thiên kim tiểu thư, có thể không trắng trẻo non mềm sao?
Đáng tiếc hai người còn chưa kịp chen vào, anh cả Diệp có thẩm mỹ thẳng nam đã cướp lời, anh ấy nhìn bộ dạng yếu ớt gió thổi cũng bay của Tiểu Muội, gật đầu liên tục: "Tiểu Muội không chỉ có sắc mặt không tốt, cơ thể cũng quá gầy yếu, mẹ phải bồi bổ cho em ấy thật tốt."
Diệp Thư Hoa mới vừa len lén liếm một miếng sữa mạch nha, hơi ngọt, thức uống đơn giản mùi thơm phức hòa lẫn với sữa bò, chính là khoa học kỹ thuật đen của thời đại này. So với kẹo làm khẩu vị phong phú mà cha đội trưởng mang về, lúc này ở chỗ này Diệp Thư Hoa tuyên bố, sữa mạch nha trở thành thức uống yêu thích nhất đời này của cô.
Diệp Thư Hoa gặp được chân ái, giờ phút này cũng không so đo với chuyện anh cả Diệp hình dung khuôn mặt cô vất vả nuôi trắng trẻo thành khuôn mặt của người bệnh, dù sao anh cả là đang lo cho cô.
Có người vui cũng có người buồn, Lâm Hồng Mai bị người chồng ngốc phá đám, lời nói đều bị chặn trở về, giận đến mức ngã ngửa, Tống Tú Tú ở bên cạnh đồng tình nhìn chị ta.
Hết lần này đến lần khác Vương Thúy Phân cũng không muốn bỏ qua cho đứa con dâu này nhanh như vậy, cười nói phụ họa với lời của anh cả Diệp: "Mẹ cũng nghĩ như vậy, chính là sợ vợ của con và em dâu con hiểu lầm, lại cho là mẹ thiên vị Tiểu Muội."
Anh cả Diệp và anh hai Diệp trung thực đồng thanh nói: "Mẹ, Tiểu Muội cần bồi bổ, chúng con đều biết, sao có thể trách mẹ thiên vị được chứ?"
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 39
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương tiếp
Loading...