May thay — vẫn còn thở!
La Vân Khỉ lập tức đưa tay lên trán hắn, muốn xem có phát sốt hay không, bởi ở thời đại này, nhiễm trùng là chuyện không nhỏ.
Vừa mới chạm ngón tay vào hàng mày, người kia đột ngột mở choàng mắt, chụp lấy cổ tay nàng.
Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Ngươi là ai?”
La Vân Khỉ giật nảy mình, miệng hé ra vì kinh hãi, rồi lập tức rút tay về.
“Ta là người cứu ngươi. Giờ ngươi đã tỉnh, vậy xin hãy sớm rời đi cho tiện.”
Người kia khẽ nhíu mày, dù mặt mũi lấm lem m.á.u bụi, vẫn không giấu được phong tư bất phàm.
Hắn trông vào khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, diện mạo cương nghị, không giống vẻ tuấn mỹ của Hàn Diệp, cũng không mang nét tiêu sái như Phương Lộc Chi, mà sở hữu cặp mày sắc nhọn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng rõ nét — cả người mang theo sát khí quả cảm, phong thái giống hệt những người lính tinh nhuệ trong thế giới hiện đại mà La Vân Khỉ từng thấy.
“Thì ra là ân nhân, tại hạ đa tạ ân cứu mạng.”
Nam tử khẽ nghiêng người, dường như muốn gượng dậy, nhưng vết thương nơi sườn lại bị kéo động, lông mày chau lại, mồ hôi lạnh lập tức túa đầy trán.
La Vân Khỉ cũng theo đó mà "hít" nhẹ một tiếng, thương thay vết thương kia quá sâu, đau đớn cũng là điều dễ hiểu. Lại thấy đối phương nói năng nhã nhặn, lễ độ khiêm nhường, lòng nàng cũng vơi đi đôi phần cảnh giác.
“Nếu đã không gượng dậy nổi, thì tạm nghỉ thêm hai ngày đi. Ta đã nấu chút cháo, lát nữa sẽ mang vào cho ngươi.”
Nam tử khẽ mở miệng, tựa hồ muốn từ chối, nhưng đau đớn nơi vết thương lại khiến lời chưa kịp ra đã nuốt trở vào.
Chẳng bao lâu sau, La Vân Khỉ đã mang tới một bát cháo ấm vừa phải. Nam tử gắng chống người muốn ngồi dậy, rốt cuộc vẫn không làm được.
La Vân Khỉ bất đắc dĩ thở dài:
“Ngươi đã thương thế trầm trọng, chớ cố gượng dậy nữa. Để ta đút cho ngươi.”
Nàng vốn là người thời hiện đại, không câu nệ chuyện nam nữ thọ thọ bất thân, liền tìm một cái gối kê dưới cổ nam tử, rồi múc từng thìa cháo đút cho hắn.
Nam tử uống cháo, ánh mắt không khỏi dừng lại nơi La Vân Khỉ.
Chỉ thấy nàng dung mạo thanh tú, càng nhìn càng ưa nhìn.
Giữa đôi mày mang theo vài phần anh khí, trong nét mỹ lệ lại hàm chứa khí khái kiên cường, loại diện mạo như vậy quả thực hiếm thấy.
Hắn không nhịn được mà hỏi:
“Cô nương chẳng hay có biết võ công không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
La Vân Khỉ ngẩn ra, kế đó bật cười khẽ khàng.
Ý cười dần lan khắp đôi mắt, càng khiến vẻ anh khí kia thêm phần quyến rũ lạ thường.
“Ta làm sao biết được cái đó, chỉ là người mở tiệm buôn bán mà thôi. Ngươi nói vậy là quá xem trọng ta rồi.”
Nam tử khẽ "ồ" một tiếng rồi hỏi:
“Không biết trong nhà cô nương còn có ai? Ta ở lại đây, có e sẽ quấy rầy.”
La Vân Khỉ liếc mắt nhìn y, thong thả nói:
“Cũng chẳng có gì. Tướng công ta đêm mới về đến nhà, nhà cửa cũng rộng rãi, nếu ngươi thật sự không thể đi, thì ở lại dưỡng thương vài hôm cũng được.”
Vì đề phòng lòng người khó đoán, La Vân Khỉ cố ý bịa chuyện Hàn Diệp sắp trở về.
Nam tử gật đầu:
“Vậy xin đa tạ ân tình.”
La Vân Khỉ lại tò mò hỏi:
“Chẳng hay vị tráng sĩ đây là đụng phải đạo tặc sao?”
“Ừm… Tại hạ vốn là thương nhân lữ hành, chẳng ngờ trên đường gặp phải bọn cường đạo...”
Nam tử nói đến đây thì khựng lại, không tiếp tục nữa.
La Vân Khỉ cũng không hỏi thêm, bởi nàng đã nhìn ra lời hắn nói có phần không thật.
Song ngắm tướng mạo người này, chính khí lẫm liệt, không giống kẻ tà ác.
Đợi hắn dùng xong cháo, nàng dặn:
“Ta còn phải mở tiệm bán hàng, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi. Lát nữa ta về sẽ nấu thêm cho ngươi chút gì đó.”
Nam tử khẽ cúi người đáp lễ, xem như cảm tạ, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
La Vân Khỉ dọn dẹp bát đũa rồi ra khỏi phòng, chỉ thấy Hàn Dung đang đứng nép nơi cửa, dáng vẻ rụt rè, có lẽ còn sợ hãi dáng vẻ hôm qua của nam tử kia, giờ trông như chú chim sẻ nhỏ nép mình co ro.
La Vân Khỉ liền cúi người bế lấy Hàn Dung, dịu dàng nói:
“Không sao rồi, đừng sợ. Tẩu dẫn muội đi tiệm nhé.”
Nam tử trong phòng quay đầu lại, vô tình trông thấy nụ cười rạng rỡ như nắng sớm của La Vân Khỉ — ánh mắt nhất thời thất thần.
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 212
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương tiếp
Loading...