Thấy mọi người biểu cảm khác thường, Phương Lộc Chi vội ho khan một tiếng, chỉnh lại thần sắc nghiêm nghị nói: “Chỉ là vừa rồi đi gấp quá, muốn nghỉ chân chút thôi. Các người không cần lo cho ta.”
Nhìn hắn ra vẻ gồng mình, La Vân Khỉ tuy có chút áy náy, song việc tìm người vẫn là gấp bội phần, đành khiến hắn vất vả thêm một phen.
Nửa canh giờ sau, đoàn người đến được Sa Hà thôn, dò hỏi đôi câu liền tìm được tới cửa nhà Vương què.
Phương Lộc Chi chỉnh lại y bào, ra lệnh: “Gõ cửa đi.”
Hai nha dịch không khách khí, trực tiếp đá văng cửa bước vào.
Tên Vương què đang nằm trong nhà, chân phải vốn lành, giờ đây đẫm máu, được quấn chặt nhiều lớp vải.
Thấy nha dịch đột nhiên xông vào, hắn trợn tròn mắt, hoảng loạn ngồi bật dậy.
“Hai vị gia gia, không biết quý vị đến đây có việc gì ạ?”
Phương Lộc Chi theo sau bước vào trong nhà, lạnh giọng hỏi:
“Ngươi có biết cô nương tên là Tạ Tường Vi không?”
Cả nhà họ Vương tuy thường ngày ngang ngược, nhưng gặp quan lại thì cũng không khỏi run sợ, tức khắc co cụm lại một chỗ, chân tay run rẩy.
Mẫu thân của Vương què run run đáp:
“Biết… biết, nàng… nàng là cô dâu chưa qua cửa của nhà chúng ta.”
La Vân Khỉ đã sớm biết rõ đầu đuôi từ Hàn Diệp, tức giận quát lớn:
“Nói bậy! Các ngươi đã đánh c.h.ế.t trưởng thôn, lại còn đòi cả tiền sính lễ, giữa Tạ Tường Vi và nhà các ngươi còn có chút liên quan gì nữa chứ?”
Mẫu thân Vương què sợ đến mặt mày tái nhợt, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Lão gia tha mạng! Là có trả tiền thật… nhưng chỉ là trả một phần, chưa đủ vốn…”
Giọng nói của La Vân Khỉ càng lạnh như sương:
“Cho nên các ngươi vẫn không cam lòng, thừa lúc Tạ Tường Vi đang giữ linh cữu mà mò về, định giở trò đê tiện?”
Vương què vội kêu oan:
“Không… ba vị đại nhân minh giám! Ta vốn chỉ định đến thăm nàng, nào ngờ nàng không cảm kích, còn rút kéo đ.â.m ta!”
La Vân Khỉ cười lạnh, trong lòng vốn đã chẳng tin lời hắn. Với tính tình của Tạ Tường Vi, nếu không bị ép tới đường cùng, tuyệt chẳng dám hạ thủ như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nói dối! Nếu ngươi không động tay trước, nàng sao có thể đả thương ngươi?”
Nàng lập tức quay lại, nói với hai vị nha dịch:
“Kẻ này đánh c.h.ế.t trưởng thôn, bằng chứng rõ ràng, hãy bắt về nha môn thẩm vấn.”
Phương Lộc Chi khẽ gật đầu, ra lệnh:
“Ra tay! Trói tên cẩu tặc này lại!”
Mẫu thân Vương què hoảng hốt, vội quỳ mọp xuống đất, khóc lóc:
“Các vị lão gia, xin giơ cao đánh khẽ! Con ta quả thật đã mạo phạm Tạ Tường Vi, nhưng nàng ta cũng đ.â.m nó một kéo. Hai chuyện coi như huề nhau. Còn vụ trưởng thôn, chúng ta đã chịu bớt tiền bạc rồi mà…”
Vừa nghe đến câu “quả thật đã mạo phạm Tạ Tường Vi”, lửa giận trong lòng La Vân Khỉ bùng lên như thiêu đốt. Chưa kịp để mụ ta nói hết câu, nàng đã tung một cước đá mụ ta ngã lăn xuống đất.
“Loại chó má như ngươi, mới sinh ra được thứ súc sinh như vậy!”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Dứt lời, nàng lại túm lấy Vương què, giáng mạnh một cước vào ngay vết thương của hắn. Vương què đau đớn tru lên một tiếng, nhưng chẳng dám đánh lại nửa phần. Hắn không rõ thân phận La Vân Khỉ, chỉ tưởng nàng là nữ bộ đầu triều đình.
Thấy nàng hành sự cương liệt như vậy, Phương Lộc Chi lại càng thấy hứng thú, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Mãi đến khi nha dịch khẽ huých một cái, hắn mới hoàn hồn, trầm giọng nói:
“Bắt tên họ Vương lại!”
“Dạ!”
Hai tên nha dịch lập tức lao lên, như hổ đói mà kéo Vương què dậy. Mẫu thân hắn định xông tới ngăn cản, liền bị Phương Lộc Chi đá văng qua một bên.
“Ác phụ! Tránh ra!”
Người nhà họ Vương thấy Phương công tử mặt đầy sát khí, không ai dám nhúc nhích nửa bước.
Ra khỏi thôn Sa Hà, trời đã tối đen. La Vân Khỉ quay sang nhìn, thấy Phương Lộc Chi bước chân nặng nề, càng lúc càng chậm, biết hắn đã mỏi mệt đến cực điểm, trong lòng cũng không nỡ.
Nàng ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói:
“Trời đã về đêm, nếu chư vị không chê, chi bằng đến tệ xá nghỉ tạm một đêm, chờ mai sáng hãy lên đường.”
Nghe đến đó, thần sắc Phương Lộc Chi lập tức rạng rỡ, trong lòng như hoa nở đầu xuân.
Được cùng La Vân Khỉ ở chung một mái, dù là nhà tranh cỏ mục, hắn cũng cam tâm.
Nhưng ngoài mặt lại cố tỏ vẻ do dự, thong thả nói:
“Nếu vậy… cũng được.”
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 182
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương tiếp
Loading...