28
Ta trải qua cửu tử nhất sinh, sinh hạ một bé trai, sau đó hôn mê suốt ba ngày. Vừa mở mắt ra, ta đã nghe thấy hệ thống thông báo:
【Công lược thất bại. Giá trị hảo cảm của vai phản diện giảm xuống 40%.】
Hệ thống nói với ta, sau khi nam chính chết, đường dây thế giới không sụp đổ ngoài ý muốn. Nhưng vì phản diện đã biết ta phản bội, chủ thần đánh giá ta đã không thể hoàn thành công lược, cho nên tuyên bố công lược thất bại.
Ta không mấy động lòng, chỉ là ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào màn giường.
Hệ thống do dự một lát:
【Xin lỗi ký chủ, sau này ngài sẽ được bàn giao cho chủ thần phụ trách.
【Ta sẽ trở về thế giới ban đầu trước, xác nhận người thân của ngài——】
Hệ thống còn chưa nói xong thì đã đột ngột dừng lại. Sau đó, trong đầu ta vang lên một giọng nam máy móc:
【Chủ thần số 018, phục vụ ngài.】
Chủ thần chuyên nghiệp hơn hệ thống rất nhiều. Nó vô tình đưa ra một giao dịch:
【Ngụy Cửu Chiêu nhập thêm vận khí, đã trở thành nam chính phản diện của thế giới này.
【Trước khi người công lược mới đến, ngươi cần phải rời xa hắn và khiến hắn giảm giá trị hảo cảm với ngươi xuống mức thấp nhất.】
【Đổi lại, Cục xuyên thư vẫn đồng ý chữa khỏi cho người thân của ngươi.】
Tròng mắt ta khẽ động, nhưng suy nghĩ lại là một mảnh hỗn độn. Đã muốn đổi người công lược, vì sao không dứt khoát để ta chết trên giường sinh đi? Chẳng phải như vậy càng tiện hơn sao? Dường như có thể đọc được suy nghĩ của ta, chủ thần phát ra một tiếng cười sâu xa:
【Cưỡng ép xuống tuyến cũng không phải là một chiến lược cao minh.
【Ta đã xem qua quá nhiều trường hợp công lược, hiểu rõ sức sát thương của mối tình đầu.
【Có người chết đi, so với khi nàng còn sống thì càng có thể lay động lòng người.】
29
Sau khi có thể xuống giường, ta không muốn gặp Ngụy Cửu Chiêu nhưng mỗi ngày khi hắn lên triều, ta đều đến noãn phòng nhìn con.
Ba ngày sau.
Bên cạnh gối trong nôi em bé, ta nhìn thấy một con nai nhỏ bằng lau sậy quen thuộc đã cũ kỹ. Ngày hôm đó, ta ngồi trong noãn phòng rất lâu.
Khi Ngụy Cửu Chiêu đẩy cửa vào, vừa vặn đối diện với ta, cả hai đều không nói gì. Rất lâu sau, ta là người phá vỡ sự im lặng trước:
"Cái tên Thừa Càn này, ta không thích."
Ta nhìn đứa bé đang ngủ say trong nôi: "Niệm Thâm."
"Cứ gọi nó là Ngụy Niệm Thâm đi."
Ngụy Cửu Chiêu nhắm mắt lại, cuối cùng nói: "Được."
Lại là một khoảng thời gian im lặng kéo dài, lần này là Ngụy Cửu Chiêu lên tiếng trước:
"Lâm Lộc, ta có thể giả vờ quên đi những gì nàng đã làm..."
Ta ngắt lời hắn:
"Ngụy Cửu Chiêu, ta là người công lược."
Ta không quan tâm đến vẻ mặt đột nhiên cứng đờ của hắn, chỉ chậm rãi kể ra tất cả mọi chuyện, kể ta đã làm thế nào để cứu Lâm Thâm mà đồng ý công lược hắn, lại lừa gạt hắn để đạt được giá trị hảo cảm của hắn… Cuối cùng, ta thở dài một hơi:
"Bây giờ công lược thất bại rồi.
"Ngụy Cửu Chiêu, ta muốn rời đi."
Đột nhiên Ngụy Cửu Chiêu cười khẽ một tiếng. Hắn cố chấp nhìn chằm chằm vào ta:
"Nói nhiều như vậy…”
"Lâm Lộc, chẳng lẽ nàng chưa từng thích ta sao?"
Ta có chút ngẩn người mà nhíu mày. Ta đã phơi bày tất cả những lời nói dối đê tiện trước mặt Ngụy Cửu Chiêu, nhưng điều hắn quan tâm vẫn là một chút chân tình đó sao?
Chủ thần trong đầu ta 【Đinh】 một tiếng, gọi suy nghĩ mơ hồ của ta quay trở lại. Ta né tránh ánh mắt hắn, khẽ nói:
"Chưa từng có."
Ngụy Cửu Chiêu khẽ cười: "Ta không tin."
Trái tim ta vô duyên vô cớ đập nhanh hơn, có chút bực bội đứng dậy:
"Ngụy Cửu Chiêu, ngươi không tin điều gì?”
"Ta tiếp cận ngươi chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên chưa từng thích ngươi."
Ngụy Cửu Chiêu nhìn chằm chằm vào ta, vẫn không để lộ biểu cảm, hốc mắt lại đỏ lên:
"Lâm Lộc, ta không tin."
Nhìn vào đôi mắt kiên định của hắn, trái tim tê liệt của ta lại nhen nhóm lên một nỗi đau khó tả, như thể bị gỉ sét ăn mòn. Ta không dám nhìn nữa, bèn trực tiếp cầm con nai nhỏ bằng cỏ lau bên cạnh gối của đứa trẻ lên… ném vào lò sưởi bên cạnh.
"Nàng ——"
Khoảnh khắc ngọn lửa bốc lên, Ngụy Cửu Chiêu mất kiểm soát lao đến trước lò, tay phải thò vào trong lò than lửa không chút do dự! Than lò đốt cháy ngón tay hắn nhưng hắn lại như không hề cảm nhận được.
Dù Ngụy Cửu Chiêu phản ứng cực nhanh, con nai nhỏ bằng cỏ lau vẫn bị cháy xém một nửa. Động tĩnh vừa rồi đánh thức Tiểu Niệm Thâm đang nằm trong tã, đứa bé lập tức khóc thét lên. Còn ta thì quay đi, giọng điệu rất lãnh đạm:
"Ngụy Cửu Chiêu, ta chưa từng thích ngươi.”
"Trước kia không thích, hiện tại không thích, sau này cũng sẽ không thích.
"Ngươi cùng với tất cả những gì liên quan đến ngươi, bao gồm cả đứa trẻ mà ngươi cho ta đều khiến ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm."
Dường như đứa trẻ cảm nhận được điều gì đó, tiếng khóc càng thêm thảm thiết, gần như xé ruột xé gan. Còn Ngụy Cửu Chiêu cúi gằm mặt, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.
Rất lâu sau, dường như hắn mệt mỏi đến cực điểm, nói rất khẽ rất khẽ:
"Được. Nàng đi đi."
……
Khi ta rời khỏi phủ Lệ Vương, không mang theo bất kì thứ gì, cũng không có ai ngăn cản ta. Ta đi về phía trước một cách vô định, trong đầu là lời khen ngợi hài lòng của chủ thần:
【Chúc mừng, giá trị hảo cảm của nhân vật phản diện đạt -100%.】
【Ngươi rất thông minh, để hắn tận mắt nhìn thấy mối tình đầu của mình sụp đổ ngay trước mặt, đủ để hắn hận ngươi đến tận xương tủy.】
【Lâm Lộc nữ sĩ, quãng đời còn lại xin hãy trân trọng.】