6.
Về đến nhà, sau khi tắm xong, cầm điện thoại lên, tôi phát hiện có mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là của Diệp Chi Hằng.
Đang ngẩn người, điện thoại lại vang lên.
“Tiểu Phù? Em có ý gì vậy?”
“Tôi nói rất rõ rồi, chia tay.”
“Không xin phép em mà tự ý điều em đi là anh sai, anh xin lỗi. Nhưng anh thật sự là vì muốn tốt cho em, em có thể hỏi ba với anh trai em xem, đến chi nhánh làm giám đốc thiết kế có phải là một cơ hội rèn luyện rất tốt không?”
“Là vì muốn tốt cho tôi, hay là tốt cho chính anh?”
Tôi cười lạnh.
“Sao em lại nói vậy?”
“Tối hôm đó, ở ngoài cửa phòng trong hội sở, tôi nghe hết những gì anh nói.”
Từng chữ từng lời, tôi lặp lại, “Ngày nào cũng dính lấy bên cạnh, đúng là hơi phiền thật.”
“Tiểu Phù, anh… nghe anh giải thích, hôm đó anh có uống chút rượu, lỡ lời thôi, đó không phải là suy nghĩ thật của anh—”
“Say rồi thì nói thật, không phải sao?”
“Không phải như vậy.”
“Không chỉ vì câu đó.”
Giọng tôi nhàn nhạt, “Hai năm qua, thái độ của anh đối với tôi, tôi cảm nhận rất rõ. Diệp Chi Hằng, thừa nhận đi, anh thực sự đã chán ngấy rồi, thấy phiền rồi, lười nhìn thấy tôi xuất hiện trước mặt anh nữa. Tôi đã rời đi rồi, đúng ý anh, chẳng phải anh nên vui mừng sao?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
“Tôi không đồng ý chia tay, em chỉ là đang bốc đồng thôi. Anh cho em thời gian, chúng ta hãy bình tĩnh lại. Tiểu Phù, qua một thời gian nữa anh sẽ liên lạc lại với em.”
Tôi không quan tâm.
Dù sao thì chia tay đâu phải ly hôn, cũng chẳng cần anh ta đồng ý.