Tốc độ chấm bài của trường Nhất Trung rất nhanh, ngày thứ hai sau khi thi, bài thi các môn đã lần lượt được phát xuống. Mỗi khi Tống Tri Dã nhận được bài thi một môn nào đó, đều không kìm được mà so sánh với Trang Diễn Chu bên cạnh, sau đó lặng lẽ tính tổng điểm và chênh lệch của hai người trên giấy nháp. Bảng điểm của lớp cuối cùng được dán ở giữa bảng đen phía sau, giữa giờ học bị học sinh trong lớp vây xem. Tống Tri Dã vẫn luôn không qua đó. Đợi đến khi giờ tự học buổi tối kết thúc, người cũng đi gần hết, cô mới đi đến bảng đen phía sau xem kỹ – Hạng bảy của lớp, hạng chín mươi ba của khối. Tốt hơn so với dự kiến một chút, cô xem kỹ thứ hạng từng môn của mình, ánh mắt dịch lên trên, hạng nhất quả nhiên vẫn là Trang Diễn Chu. Sau đó, cô nhìn từ dưới lên trên, tìm kiếm kỹ càng ở cột tên, cuối cùng ở vị trí giữa hơi lệch xuống dưới một chút nhìn thấy tên của Lương Thời. Hạng ba mươi ba, vậy mà cũng được? Trường Nhất Trung là trường trọng điểm của thành phố, ngoài vài lớp thực nghiệm đặc biệt, các lớp còn lại đều được chia đều, tỷ lệ đỗ đại học công lập lên đến chín mươi phần trăm, thành tích này của Lương Thời, nếu cố gắng thêm một chút, đỗ vào một trường đại học công lập tốt một chút không có vấn đề gì… Nhận ra mình đang nghĩ gì, Tống Tri Dã cúi đầu véo vào mu bàn tay một cái – Liên quan gì đến cô chứ, đúng là ăn củ cải mặn lo chuyện nhạt nhẽo. Thành tích chung của lớp không được lý tưởng lắm, lúc đọc sách buổi sáng, thầy Mã cầm cốc trà đi vào, mắng cả lớp một trận – “Khai giảng hơn một tháng rồi! Vẫn còn lỏng lẻo hết mức, đi từ hành lang qua, trong lớp không một tiếng động, các em nghe thử lớp 36 bên cạnh xem, tiếng đọc bài sang sảng!” Trong lớp im phăng phắc, phần lớn mọi người đều cúi đầu. “Ngữ Văn, tiếng Anh không đọc không thuộc, làm sao nâng cao thành tích? Với số điểm đó của các em, thầy còn chẳng dám nhìn!” Thầy Mã càng nói càng tức: “Đặc biệt là điểm trung bình môn tiếng Anh, rõ ràng cùng một giáo viên, lớp bên cạnh hạng nhất, các em hạng chót, thầy với giáo viên tiếng Anh của các em ngồi đối diện bàn, còn chẳng dám đối mặt với người ta, còn có một số học sinh cá biệt, trong giờ học bắt lời, làm rối loạn trật tự lớp học, một con sâu làm rầu nồi canh…” Nói rồi, ánh mắt thầy đột nhiên dừng lại ở một hướng nào đó ở dãy bàn sau: “Lương Thời, Tưởng Khai Chí, hai em đứng dậy, cười cái gì ở phía sau thế! Nói ai trong lòng không biết hay sao? Về xếp lại chỗ ngồi, thầy nhất định sẽ tách hai em ra!” Người phía trước quay đầu nhìn ra sau, thầy Mã lại không vui: “Nhìn cái gì mà nhìn, tất cả đứng dậy hết! Cầm sách đọc to lên!” Trong lớp vang lên tiếng ghế dịch chuyển rào rào. Giữa một tràng âm thanh thầy Mã giận dữ rời đi. Sau giờ đọc sách buổi sáng là tiết tiếng Anh. Giáo viên tiếng Anh là một cô giáo da trắng, trông khoảng bốn mươi tuổi, nhưng người trong lớp đều ngầm đoán tuổi thật của cô, nghe nói cô là một phú bà, không chỉ bảo dưỡng nhan sắc kỹ càng, quần áo một tuần không mặc trùng bộ nào, mỗi lần trước khi vào lớp đều khoan thai bước đến, mang theo máy trợ giảng tao nhã cất giọng nói một câu “Classes begin”. Nhưng hôm nay lại khác thường, sau khi giáo viên tiếng Anh đi vào, suốt năm phút không nói lời nào. Trong lớp ban đầu còn có tiếng nói chuyện xì xào, cuối cùng nhận ra không ổn, đều co đầu rụt cổ không dám lên tiếng, cả lớp chìm trong sự im lặng như một vũng nước tù, chịu đựng sự giày vò như bị đuối nước. Cuối cùng, giáo viên tiếng Anh thở dài một hơi, mở máy trợ giảng: “Lấy bài thi ra, tiết này chúng ta chữa bài.” Dù không ai nói gì, nhưng khi tiếng động hỗn tạp vang lên, Tống Tri Dã vẫn có cảm giác nhẹ nhõm. Cô mở bài thi ra, theo dòng suy nghĩ của giáo viên ghi chép lên bài thi, lúc giảng đến phần điền từ vào chỗ trống, cô giáo thở dài một hơi: “Bạn nào làm đúng hết phần điền từ vào chỗ trống giơ tay lên.” Trong lớp lác đác có năm sáu người giơ tay. “Tất cả bỏ tay xuống,” giáo viên tiếng Anh dựa vào mép bục giảng, “Phần này khó lắm sao? Chỉ có mấy người này làm đúng hết thôi à?” Tống Tri Dã bỏ tay xuống, trong lòng không đúng lúc dâng lên một cảm giác may mắn thầm kín. Đột nhiên, cô nghe thấy bạn nữ phía trước bên trái khẽ kêu lên một tiếng, rồi bạn nam bàn trên của cô không biết làm sao, “loảng xoảng” đụng vào bàn một cái. Sự chú ý của giáo viên tiếng Anh lập tức bị thu hút. Cô nhíu mày, giọng nói có chút tủi thân: “Sao thế? Còn có ý kiến à? Không cho nói nữa sao? Các em cứ bắt nạt giáo viên như vậy đấy à?” “Không, không phải đâu ạ, cô ơi,” giọng bạn nam phía trước mang một cảm xúc kỳ lạ, “Vừa rồi trên bục giảng có một con gì đó màu xám tro bò lên, ngay bên cạnh hộp phấn ạ.” Dứt lời, trong lớp lập tức có chút xôn xao, giáo viên tiếng Anh ngẩn người ra: “Cái gì?” Một bạn nam dũng cảm ở bàn đầu đứng dậy, lấy bút chọc chọc vào hộp phấn, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng đen xám cỡ lòng bàn tay “vèo” một cái lao lên, nhanh như chớp nhảy lên chặn sách, trong nháy mắt chui vào bên cạnh. Tiếng “loảng xoảng” vang lên, bạn nữ bàn đầu lập tức gạt hết sách xuống: “Chuột! A! Là chuột!” Động tĩnh này như đập chén làm hiệu, cả lớp lập tức hỗn loạn. Sách vở bàn trước bay loạn xạ, bàn ghế kêu loảng xoảng, người bàn sau đứng cả lên ghế nhìn về phía trước, giáo viên tiếng Anh hét lên lùi về phía cửa, máy trợ giảng phát ra tiếng rè rè, chói đến đau cả màng nhĩ. “Nó đi đâu rồi? Nó đi đâu rồi?” Đột nhiên Tống Tri Dã cảm thấy có thứ gì đó lông xù lướt qua ống quần mình, da đầu lập tức tê dại, rồi nhảy dựng lên khỏi ghế. Trang Diễn Chu vội vàng kéo cô một cái, tránh cho cô bị ghế làm vấp ngã. Cô vừa động đậy như vậy, người phía sau cũng nhìn thấy dấu vết của con chuột, nó chui vào dưới cặp sách của một bạn học ở lối đi giữa, rồi biến mất… Nỗi sợ hãi không tên lại dấy lên một trận hỗn loạn ngả nghiêng, mọi người la hét om sòm, cả lớp loạn như một nồi cháo. Giáo viên tiếng Anh ở cửa vừa hét vừa chỉ huy: “Ai đó đuổi nó ra ngoài đi! Mau lên!” Lý Quân và Tưởng Khai Chí ở dãy bàn sau cầm chổi và cây lau nhà xông tới, hai người do dự một chút bên cạnh cặp sách, bên cạnh truyền đến tiếng hét và xô đẩy của Đinh Nhàn: “Lên đi! Đánh nó! Đánh nó!” Lý Quân hạ quyết tâm, bày thế xông lên dùng chổi hất tung chiếc cặp sách – Quả nhiên không ngoài dự đoán, con chuột đó trốn ở trong đó, lông mượt bóng, râu ria theo nhịp thở động đậy… Tưởng Khai Chí cách đó nửa mét lập tức vứt cây lau nhà, hét lên một tiếng thất thanh. Con chuột cũng bị trận thế này dọa không nhẹ, lại định chạy sang bên cạnh, đúng lúc này, Lương Thời xách thùng rác bước tới, gạt Tưởng Khai Chí đang dậm chân bình bịch sang một bên, “bộp” một tiếng, úp con chuột xuống dưới. Cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, thầy Mã đang dạy lớp bên cạnh nghe tiếng xông tới, mặt sắt lại đẩy cửa ra: “Làm gì thế! Cả hành lang đều là tiếng của các em!” Trong lớp yên tĩnh lại, mọi người lập tức trở về chỗ ngồi của mình, ngay cả Lý Quân và Tưởng Khai Chí cũng lùi về. Lần này, thầy Mã liếc mắt một cái đã thấy Lương Thời đang đứng giữa lối đi, chân đạp lên thùng rác, tức giận không thể kiềm chế hét lớn: “Lương Thời! Em lại làm gì thế! Ra ngoài cho thầy!” Giờ học vẫn tiếp tục, chỉ có Lương Thời bị lôi ra ngoài đứng gác cả một ngày. Nhưng anh lại khá tự hào, lúc Tống Tri Dã trong giờ tự học bị thầy Mã gọi lên văn phòng, còn thấy anh cười tủm tỉm chào hỏi những người quen đi ngang qua để đi vệ sinh. Văn phòng của thầy Mã ở giữa tầng ba, một văn phòng lớn. Lúc Tống Tri Dã qua đó, thầy đang mày nhíu chặt nhìn vào máy tính. Tống Tri Dã đứng trước mặt thầy nửa phút, đối phương vẫn chưa chú ý đến cô. Tống Tri Dã đành hắng giọng: “Thầy ơi?” Lúc này thầy Mã mới hoàn hồn, nhìn cô một cái: “Có việc gì?” Tống Tri Dã ngẩn người: “Không phải thầy gọi em ạ?” Thầy Mã suy nghĩ hai giây: “Ồ, nhớ ra rồi, là thầy gọi em.” Nói xong, thầy lấy bảng điểm ra, rồi lại nhấp vào bảng sơ đồ chỗ ngồi trên màn hình, hắng giọng: “Hai việc nhé.” Tống Tri Dã hơi cúi người, ra vẻ lắng nghe. “Thầy xem điểm thi tháng của em rồi, tiến bộ hơn so với lớp mười,” thầy Mã giũ giũ bảng điểm, “Vốn tưởng em không theo kịp tiến độ của lớp tự nhiên, không ngờ lại không tệ, đừng tự mãn, lần sau cố gắng tiến bộ hơn nữa.” Tống Tri Dã hơi mím môi, gật đầu. “Việc thứ nhất, thành phố và trường Đại học Ngoại ngữ phối hợp tổ chức cuộc thi lồng tiếng, các trường tiến hành tuyển chọn cấp trường trước, lớp trưởng đề cử em làm nhóm trưởng, lập một nhóm đại diện lớp chúng ta đi thi, nếu giành được vinh dự, nhóm trưởng dù là cộng điểm hay các bình chọn cán bộ lớp xuất sắc khác đều rất có lợi nhé, em có đồng ý không?” Trong khoảnh khắc suy nghĩ ngắn ngủi, trong đầu Tống Tri Dã lướt qua rất nhiều suy nghĩ và đoạn ký ức – Suốt quãng đời học sinh, thật ra cô biết rõ mình khao khát hai thứ: bảng điểm đẹp và cơ hội thể hiện bản thân trên sân khấu. Cô không phải là học sinh có tài năng thiên bẩm, dựa vào chút cố gắng mới miễn cưỡng chen chân vào top mười, hơi lơ là một chút là lại sợ tụt lại; tương tự, đối với sân khấu cũng mang tâm trạng vừa phấn khích vừa sợ hãi. Tống Tri Dã ngưỡng mộ điệu múa đơn của Diêu Thiên Tư trong vũ hội kỷ niệm thành lập trường, nhớ những tràng vỗ tay như sấm, cô không có năng khiếu gì đặc biệt, mấy lần lên sân khấu ít ỏi hồi cấp hai cũng chỉ là hát tập thể, đối mặt với ánh đèn sân khấu của hội trường, cô vừa sợ hãi vừa khao khát, muốn người khác nhìn thấy, lại sợ bị nhìn thấy… Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, Tống Tri Dã đã nhận ra mình gật đầu một cách dứt khoát. “Rất tốt,” thầy Mã khen ngợi cô, “Em với lớp trưởng chọn người trước, một đội từ bốn đến năm người, việc này không vội, vẫn lấy việc học hàng ngày làm chính.” “Việc thứ hai, là chỗ ngồi.” Nói xong thầy nhấp vào bảng biểu trên màn hình, “Em xem đi, thầy xếp em ở bàn *****ên bên trái cạnh lối đi.” Tống Tri Dã nhìn theo sự di chuyển của con trỏ chuột, thấy tên mình, và cái tên ngay sát bên cạnh tên mình, tim đột nhiên đập thót một cái. “Trước mắt để em ngồi cùng Lương Thời một thời gian,” thầy Mã sờ cằm, “Thằng nhóc này ngày nào cũng làm thầy tức điên, nhưng vẫn có tiềm năng, ngồi cùng với loại lêu lổng không học hành gì như Tưởng Khai Chí thì không được, ngồi cùng em biết đâu có thể yên tĩnh lại một chút, em thấy được không?” Đối mặt với câu hỏi của thầy Mã, Tống Tri Dã chỉ cảm thấy tim mình đập như trống, nhưng giọng nói lại cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh: “Theo sự sắp xếp của thầy ạ.” “Chỉ cần cậu ấy ảnh hưởng đến việc học của em, em nhất định phải báo cáo.” Thầy Mã nói xong, “Được rồi, chỉ có mấy việc này thôi, em về lớp gọi Lương Thời và Tưởng Khai Chí qua đây cho thầy.” Tống Tri Dã quay người rời đi. Lúc sắp đến lớp học, cô nhìn thấy Lương Thời đang dựa vào tường, buồn chán gấp một tờ giấy thi thành máy bay giấy. Tống Tri Dã dừng lại trước mặt anh, Lương Thời cũng dừng động tác, hai người nhìn nhau một thoáng. Cô lên tiếng trước: “Giáo viên chủ nhiệm bảo cậu qua văn phòng thầy một chuyến, còn có Tưởng Khai Chí nữa.” Lương Thời nghe vậy nhướn mày, quay người hét vào trong lớp: “Tưởng Khai Chí, ra đây.” Nói xong anh lại quay lại, hơi cúi đầu: “Cậu biết chuyện gì không?” Giọng nói của Lương Thời lúc phát ra rất kỳ diệu, lúc cao giọng có một sự lạnh lùng không dễ bị bẻ gãy, nhưng giọng càng thấp, lại có vẻ dịu dàng, như dòng nước ấm áp trào dâng. Tống Tri Dã rời mắt đi, nói không biết. “Sao thế, sao thế?” Tưởng Khai Chí bước tới gần. “Thầy Mã gọi đến gặp chứ sao.” Lương Thời nói xong, khẽ ném chiếc máy bay giấy gấp từ tờ đề thi về phía trước – Chiếc máy bay giấy chao đảo bay về phía Tống Tri Dã, cô vừa ngạc nhiên, vừa trơ mắt nhìn nó đụng vào cánh tay mình, cô vội vàng bắt lấy. Lương Thời cười cười: “Tặng cậu đấy.” Tống Tri Dã nhìn bóng lưng hai người rời đi, tay cầm chiếc máy bay giấy, nhất thời không biết nên vứt đi hay không.
Mặt Nạ Thú Tội - Giả Diện Cáo Bạch
Chương 11
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương tiếp
Loading...