Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 94



Thế nhưng đợi suốt nửa canh giờ, vẫn không có ai bước vào tra hỏi, cũng không có ai muốn giết nàng. Tựa hồ chiếc hộp đồ ăn đã được đưa trở về mà không gây nên nghi ngờ gì.

Từ giây phút ấy, nàng chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện, hy vọng rằng trong quán vịt Như Ý thật sự có người thuộc Ưng vệ, có thể phát hiện ra sự khác thường, nhìn ra dấu vết nàng cố tình để lại.

Thời gian trôi chậm đến nghẹt thở, mỗi khắc như rút cạn sức lực. Mỗi khắc trong gian phòng này dài tựa một năm, nàng chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi, nôn nóng mà bất lực.

Đến chạng vạng, Lưu Tiểu Hạnh đột nhiên sai người mở cửa, sải bước tiến vào.

Vừa bước qua ngạch cửa, nàng đã đi thẳng tới trước mặt Tiết Nghi Ninh, ánh mắt lạnh lẽo như sương.

Tiết Nghi Ninh ngồi bên bàn, bị ánh nhìn ấy ép cho lòng bối rối, cảm thấy bất an.

Nàng vẫn nhớ rõ, lúc đầu Lưu Tiểu Hạnh từng kiên quyết muốn giết nàng diệt khẩu. Nếu hôm nay lộ ra sơ hở, kết cục ra sao cũng khó lường.

Đột nhiên, Lưu Tiểu Hạnh hỏi một câu không hề báo trước:

“Thật ra, ngươi đã sớm thay lòng, đã động tâm với Lạc Tấn Vân, đúng không?”

Tiết Nghi Ninh không rõ vì sao nàng ta lại hỏi một chuyện như thế, chỉ yên lặng nhìn nàng, không đáp lời.

Lưu Tiểu Hạnh lại tiếp tục nói, giọng đều đều, từng lời như khảm vào lòng:

“Hắn đưa ngươi đến Lương Châu, vì ngươi mà phái từng ấy người bảo vệ. Hắn mắc xích đu cho ngươi, để ngươi lấy danh nghĩa tướng quân phu nhân mà phát cháo cứu dân. Ngươi vì hắn mà ở lại Lương Châu. Các ngươi, chẳng phải là một đôi phu thê tình thâm sao?”

Tiết Nghi Ninh chỉ nhẹ giọng đáp:

“Việc đó… liên quan gì đến cô nương?”

Lưu Tiểu Hạnh cười khẽ, trong tiếng cười có chua xót, có cả bất lực:

“Không liên quan. Ta chỉ là… thấy đau lòng một chút thôi.”

Sau đó nàng ta còn nói thêm:

“Ngươi cũng xem như tốt số,  dung mạo xinh đẹp, biết làm thơ, giỏi gảy đàn, lại còn am hiểu hội họa. Chỉ tiếc, lòng không chung thủy, nay trông núi này, mai ngó núi nọ, vốn dĩ cũng chỉ là hạng lả lơi ong bướm. ”

Nói xong liền xoay người rời đi, còn dặn người ngoài cửa khóa kỹ cửa phòng lại.

Tiết Nghi Ninh bị nàng chọc giận đến mức muốn bốc khói, nhưng rồi lại không hiểu ra sao, chẳng biết nàng ta rốt cuộc có ý gì mà phải nặng lời mỉa mai mình một trận như thế.

Đêm đó, vẫn là một đêm yên tĩnh không tiếng động.

Dù trong lòng còn mang tâm sự, nhưng nàng đã hai ngày một đêm chưa chợp mắt, lúc này đầu như muốn vỡ tung, cuối cùng vẫn nằm xuống giường, thiếp đi trong cơn mơ mơ hồ hồ.

Trong mộng, nàng thấy Lạc Tấn Vân suất lĩnh đại quân đi qua một khe núi, cảnh tượng như lúc ở Ung Châu gặp sơn phỉ, từng tảng đá lớn lăn từ trên vách xuống, đập vào binh sĩ dưới chân núi. Ngay sau đó, quân Ô Hoàn tay cầm loan đao từ sườn núi ào ào xông xuống, một nhát đao vung qua, chém thẳng vào cổ Lạc Tấn Vân.

Nàng giật mình tỉnh giấc đúng vào khoảnh khắc ấy. Tỉnh lại thì mồ hôi lạnh đã ướt đẫm người, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã rọi vào phòng.

Trời đã sáng.

Ngày hôm nay, chính là ngày bọn họ dự định nội ứng ngoại hợp, gi.ết ch.ết Lạc Tấn Vân.

Mọi thứ… đều đã muộn. Lạc Tấn Vân sẽ chết, nàng cũng sẽ chết. Quân Ô Hoàn sẽ xông thẳng vào Lương Châu, thiết kỵ Tây Khương sẽ phản bội, Nam Việt cũng sẽ xé bỏ minh ước, một lần nữa giương cờ khởi binh.

Mảnh đất này… rồi sẽ lại chìm trong khói lửa chiến tranh.

Nàng ngồi rất lâu trên giường, mãi đến khi bên ngoài có người đưa bữa sáng tới.

Vẫn như cũ, nàng không đụng đến, chỉ lặng lẽ ngồi trong phòng, để thời gian trôi qua từng chút một.

Ánh nắng trong phòng, từ nhàn nhạt vàng, rồi chuyển trắng, sau lại ánh lên sắc vàng dìu dịu.

Nếu lúc này Lạc Tấn Vân thật sự rơi vào mai phục, có lẽ hiện tại đang giao chiến… hoặc đã giao chiến xong rồi…

Tiết Nghi Ninh không nhịn được mà đưa tay lên ngực cảm thấy đau âm ỉ không thôi.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, có người mở khóa đẩy cửa bước vào.

Nàng thất thần nhìn về phía đó, liền kinh ngạc sững người.

Người tới lại là Trần Cẩm, bằng hữu cũ của Bùi Tuyển và ca ca nàng, chính là tiểu công tử phủ Bảo Ninh hầu năm xưa.

Còn chưa kịp mở lời, Trần Cẩm đã thấp giọng thúc giục:

“Tiết cô nương, mau theo ta rời khỏi đây!”

Tiết Nghi Ninh vẫn chưa hoàn hồn, hắn đã không chờ được, vươn tay kéo nàng đứng dậy, rồi ghé mắt ra ngoài nhìn ngó, sau đó nhanh chóng lôi nàng rời khỏi phòng, tiện tay khóa cửa lại.

Nàng thấy ngoài hành lang không một bóng người.

“Vừa khéo tới lúc thay ca, ta đã đánh lừa được người gác. Mau, theo ta!” Trần Cẩm vừa nói vừa kéo nàng chạy dọc hành lang, dẫn đến một gian phòng trống ở cuối dãy.

Vừa bước vào phòng, Tiết Nghi Ninh liền ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi… sao lại ở đây?”

Trần Cẩm đáp:

“Tây Khương thế tử Trần Thiếu Dương là biểu huynh ta, ta tới là khuyên hắn chớ phản Chu.”

Nói xong, hắn đến trước cửa sổ, đẩy khung gỗ ra, quay đầu lại nói với nàng:

“Mau đến đây, nhảy xuống từ chỗ này!”

Đến lúc này, Tiết Nghi Ninh rốt cuộc đã hiểu. Nàng vừa lúng túng bò qua cửa sổ, vừa không dám tin mà nói:

“Ngươi muốn thả ta rời đi thật sao?”

Trần Cẩm đỡ nàng đáp xuống đất, sau đó cũng nhanh chóng nhảy ra theo, kéo nàng men theo góc tường viện lặng lẽ di chuyển.

Đến một chỗ tường rào có lỗ chó ở góc tường, hắn chỉ tay nói:

“Từ đây chui ra, rồi rẽ trái theo con hẻm nhỏ ấy mà đi. Cuối hẻm là một khúc sông, cách chỗ ở trước kia của ngươi chỉ hai con phố.”

Tiết Nghi Ninh quay đầu lại nhìn hắn, ngập ngừng hỏi:

“Nếu ngươi thả ta mà bị điều tra ra…”

Trần Cẩm đáp:

“Yên tâm, ta có cách đối phó. Ngươi cứ mau rời khỏi đây, đừng lo cho ta.”

Tiết Nghi Ninh do dự một chút, cuối cùng nói:

“Đa tạ.”

Nói xong, nàng chui ra khỏi lỗ chó.

Bên ngoài là một con hẻm nhỏ nàng chưa từng đặt chân đến. Lúc này nơi đó yên tĩnh không một tiếng động, chẳng thấy lấy một bóng người. Nàng lập tức rẽ trái mà chạy, không ngờ mới vừa qua khúc quanh, liền đụng phải một người bịt mặt.

Người kia vung đoản đao trong tay, ánh lạnh lóe lên, chém ngang trước mặt nàng. Đúng lúc nàng còn đang ngây người, phía sau chợt vang lên một tiếng hô:

“Phu nhân!”

Tiết Nghi Ninh giật mình, lúc này mới phát hiện, người phía sau lại chính là Trương Bình!

Trương Bình lập tức hô lớn về phía người bịt mặt phía trước:

“Là phu nhân! Phu nhân đã ra ngoài rồi!”

Người kia nghe xong liền thu lại đoản đao, cúi đầu nói:

“Tiểu nhân không biết, mong phu nhân thứ tội.”

Trương Bình giải thích:

“Phu nhân, đây là người của Ưng vệ. Chính là người đã phát hiện ra dấu hiệu từ hộp đồ ăn, truyền tin đến biên ải. Sau đó tướng quân lập tức phái chúng ta tới đây trước, tìm cách cứu phu nhân ra.”

Tin quả thực đã truyền đi, Tiết Nghi Ninh nghe vậy mừng rỡ vô cùng, liền gật đầu, bảo người kia không cần để bụng. Sau đó nàng vội hỏi Trương Bình:

“Vậy còn Tướng quân? Tin có đến kịp không? Ngài ấy…”

Trương Bình trấn an:

“Phu nhân yên tâm, tướng quân bình an vô sự. Tin tức truyền đến kịp lúc, khi ấy đại quân vẫn chưa xuất phát. Nhưng hôm nay là ngày quyết chiến, tướng quân không thể rời khỏi doanh, nên mới sai chúng ta đến trước, tìm cách đưa phu nhân ra ngoài.”

Nghe đến đây, Tiết Nghi Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Ưng vệ phía trước lên tiếng hỏi:

“Phu nhân, bên trong có bao nhiêu phản quân?”

Tiết Nghi Ninh lắc đầu:

“Ta không rõ. Bọn chúng đánh ngất ta rồi mới mang vào, sau đó liền nhốt ta trong phòng, chưa từng để ta thấy mặt hết thảy bọn chúng. Nhưng xét tình hình, có vẻ nhân số không nhiều.”

Trương Bình cùng Ưng vệ đưa nàng lui về góc hẻm phía trước, nơi đó đã có một tiểu đội chờ sẵn, chính là những hộ vệ từng theo nàng trước kia.

Lúc thấy nàng bình an, tất cả đều nhẹ nhõm thở dài một hơi, phu nhân còn sống, bọn họ mới còn cơ hội giữ được mạng mình.

Lúc này, đội trưởng Ưng vệ Cát Hưng tiến lên hành lễ với nàng, rồi hỏi:

“Là ai đã thả phu nhân ra ngoài?”

Tiết Nghi Ninh đem toàn bộ tình hình cụ thể kể lại tỉ mỉ, nói rõ Trần Cẩm là tiểu công tử phủ Bảo Ninh Hầu năm xưa, cùng Tây Khương vương tử Trần Thiếu Dương là biểu huynh đệ. Vì từng là bằng hữu với ca ca nàng, lần này mới liều mình thả nàng ra.

Trương Bình nghe xong liền hỏi Cát Hưng:

“Cát đại nhân lo ngại bên trong có gian trá?”

Cát Hưng khẽ gật đầu, rồi nói tiếp:

“Nhưng xem ra bọn họ cũng không có lý do để bày mưu dối trá.”

Trương Bình lại nhìn sang, hỏi:

“Vậy trước mắt nên làm gì?”

Do Cát Hưng là đội trưởng Ưng ưng vệ, nên lần hành động này được tướng quân trực tiếp giao cho hắn ta toàn quyền chỉ huy. Về phần Trương Bình, nhiệm vụ chính là hộ tống, dù có chuyện gì cũng phải bảo vệ Tiết Nghi Ninh an toàn rời đi, đặt việc cứu nàng lên hàng đầu. Bởi nếu Cát Hưng vì muốn bắt gọn loạn đảng Nam Việt mà làm lỡ việc, e rằng sẽ gây nguy hiểm cho nàng.

Hiện giờ Tiết Nghi Ninh đã bình an thoát thân, chuyện tiếp theo nên truy bắt ra sao, liền phải xem ý Cát Hưng.

Sau một hồi trầm ngâm, Cát Hưng nói:

“Trước hết bao vây nơi này. Ta sẽ sai người lặng lẽ vào trong điều tra tình hình. Đợi Thứ sử dẫn binh tới, chúng ta sẽ cùng nhau đánh vào.”

Trương Bình liền sắp xếp hộ vệ theo sự điều động của Cát Hưng, sau đó quay lại hỏi Tiết Nghi Ninh:

“Phu nhân, có cần ta đưa ngài về trước?”

Tiết Nghi Ninh ngoảnh đầu nhìn về tiểu viện phía sau, rồi lắc đầu:

“Ta ở lại với các ngươi.”

Trương Bình gật đầu:

“Vậy phu nhân cứ ở đây, ta sẽ đích thân bảo vệ người.”

Tiết Nghi Ninh khẽ gật, im lặng một lát rồi hỏi:

“Nếu bắt được người trong viện... sẽ lập tức xử tử sao?”

Trương Bình đáp:

“Chuyện đó phải xem ý của Tướng quân hoặc Thứ sử, nhưng theo ta đoán, bọn người này ở Nam Việt thân phận hẳn không tầm thường, rất có thể sẽ bị áp giải về kinh, giao cho triều đình xử trí.”

Tiết Nghi Ninh nghĩ đến vị “Quan đại nhân” kia, hình như địa vị rất cao, còn Lưu Tiểu Hạnh thân phận cũng mơ hồ khó đoán, chưa kể Trần Cẩm người có quan hệ với hoàng thất Nam Việt. Có lẽ, triều đình sẽ giữ lại những người này để dùng trong việc đàm phán với Nam Việt.

Không lâu sau, Ưng vệ được cử vào điều tra trở lại báo:

“Bên trong khoảng hơn mười người.”

Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, bọn họ tất nhiên muốn hành động trước khi trời tối. Thế nhưng phía Thứ sử vẫn chưa phái người tới.

Đang lúc Cát Hưng còn do dự, một Ưng vệ vội chạy tới truyền tin:

“Đội trưởng, Lạc tướng quân đã đến!”

Cát Hưng lập tức nói:

“Mau dẫn Lạc tướng quân tới đây!”

Trương Bình và Tiết Nghi Ninh nghe vậy đều đồng loạt chấn động. Tiết Nghi Ninh vội vén váy chạy về phía trước.

Chạy chưa được mấy bước, đã thấy một đội quân sĩ đang thúc ngựa chạy tới. Dẫn đầu chính là Lạc Tấn Vân, thân hình cao lớn hiên ngang, dưới ánh chiều tà phủ vàng rực rỡ, khí thế tựa chiến thần nơi sa trường, oai phong lẫm liệt, khiến người nhìn không thể rời mắt.

Ngựa của hắn dừng lại cách nàng mấy trượng, hắn lập tức nhảy xuống ngựa, sải bước dài chạy tới.

Vừa đến trước mặt nàng, hắn không nói một lời, vươn tay ôm nàng thật chặt vào lòng.

“Nghi Ninh… nàng không sao rồi…”

Hắn ôm nàng thật chặt, tiếng nói gần như trầm khàn từ trong cổ họng bật ra, mang theo run rẩy, mang theo niềm may mắn sống sót sau tai nạn.

Tiết Nghi Ninh cũng không nhịn được mà vòng tay ôm chặt lấy hắn, sau đó vội hỏi:

“Ta không sao… còn ngài? Ngài thì sao?”

Vừa nói, tay nàng vô thức đặt lên lưng hắn, chợt sờ phải một mảng ẩm ướt sền sệt. Nàng kinh hô một tiếng, vội thoát khỏi vòng tay hắn, cúi nhìn bàn tay mình, quả nhiên là máu.

“Ngài…”

“Không phải ta,” Lạc Tấn Vân lập tức giải thích: “Là máu người khác. Chúng ta đã thắng, quân địch phần lớn bị tiêu diệt, chủ lực Ô Hoàn cũng đã bị đánh tan.”

Tiết Nghi Ninh lập tức xoay hắn lại, tận mắt kiểm tra sau lưng, quả thật không có vết thương nào, chỉ là máu vấy lên. Lúc ấy nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

Dường như vì lặng lẽ vào thành nên hắn đã bỏ áo giáp, chỉ mặc một thân vải thô. Toàn thân lấm lem bụi đất và máu tươi, búi tóc cũng đã rối tung. Rõ ràng vừa từ chiến trường trở về, lại không màng nghỉ ngơi, một đường chạy gấp trăm dặm tới đây, mới thành ra bộ dạng chật vật thế này.

Nàng nhìn hắn, trong lòng vừa mừng vừa xót, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể nhào vào lòng hắn lần nữa.

Hai người lại ôm lấy nhau.

Song bên cạnh còn có người, phía sau đã vang lên tiếng bước chân của Cát Hưng. Nàng lập tức buông tay, lùi sang một bên.

Cát Hưng lên tiếng bẩm báo:

“Tướng quân, bên trong có khoảng mười người, phần lớn đều là cao thủ. Thuộc hạ mang theo bảy người, Trương hộ vệ có ba mươi binh sĩ, đã sẵn sàng đợi lệnh tiến công.”

Lạc Tấn Vân gật đầu:

“Được. Ta có thêm sáu người đi theo sau, sẽ cùng các ngươi đánh vào.”

Cát Hưng liền dẫn hắn tiến lên, vừa đi vừa thuật lại kế hoạch vây bắt.

Chỉ một khắc sau, mấy chục người từ bốn phía đồng loạt xông vào tiểu viện.

Bên trong lập tức vang lên tiếng đánh giết hỗn loạn. Tiết Nghi Ninh nhất thời căng thẳng, vô thức siết chặt tay. Lạc Tấn Vân ở bên cạnh đưa tay nắm lấy, dịu giọng trấn an:

“Đừng sợ, năm mươi đấu mười, sẽ không có gì bất trắc đâu.”

Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu.

Lúc này trong lòng nàng lại hiện lên bóng dáng Trần Cẩm, không biết hắn có thể sống sót hay không.

Còn cả vị “Quan đại nhân” kia, mặc kệ thân phận thật sự là gì, dù sao ông ta cũng chưa từng làm khó nàng.

Chẳng bao lâu sau, tiếng giao chiến trong viện dần dần lắng xuống. Rồi có người bước nhanh đến trước mặt Lạc Tấn Vân, chắp tay bẩm báo:

“Tướng quân, bên trong có một vị lão nhân họ Quan, tự xưng từng cùng tướng quân nói chuyện trong một buổi cung yến mấy tháng trước, hiện muốn mời tướng quân vào viện nói riêng một lời.”

“Cung yến?” Lạc Tấn Vân ngạc nhiên.

Hắn ngẫm nghĩ một lát, năm qua phần lớn thời gian hắn đều trấn thủ Tây cảnh, chỉ có một lần vào kinh là khi sứ đoàn Nam Việt đến, mà đúng dịp ấy trong cung có mở yến tiệc…

Ngay trước khi sứ đoàn Nam Việt rời đi, Bùi Tuyển quả thật từng cùng hắn nói chuyện một lúc.

Loading...