Mục Tư Thần không biết nên cười hay nên khóc, cậu thật sự không thể hiểu cách nghĩ của bạch tuộc nhỏ.
Ghét bản nhái số 2 thì còn chấp nhận được, nhưng bản nhái số 1 lại là con búp bê mà bạch tuộc nhỏ đã sử dụng lần trước, tại sao lại ăn cháo đá bát như vậy?
Lúc này, bạch tuộc này đang cuộn tròn trong lòng Mục Tư Thần, lại còn híp mắt lại, quay đầu đi không thèm nhìn cậu.
Mục Tư Thần cố gắng chạm vào đầu nó, nhưng lại bị xúc tu của nó đập vào tay.
Ơ hay, không phải đã vứt búp bê nhái xuống đất rồi à, tại sao nó vẫn tức giận?
Mục Tư Thần có thể nói là người khá giỏi trong việc đoán suy ý nghĩ của người khác, nhưng với tính cách của bạch tuộc nhỏ thì cậu cũng không quá hiểu.
Cậu suy nghĩ một lúc, tự nhiên nảy ra một ý nghĩ, cảm thấy có lẽ bạch tuộc nhỏ muốn cậu dỗ nó.
Nhưng khi Mục Tư Thần liên tưởng bạch tuộc nhỏ đến Tần Trụ, cậu lại cảm thấy khó tin vào suy đoán của mình.
Tuy nhiên, cậu vẫn thử nói: "Tao nghĩ rằng mày hẳn là đã biết, bản nhái số 1 không phải do tao làm, mà là do Hạ Phi làm, và lén đặt lên giường của tao lúc tao không khỏe."
Bạch tuộc nhỏ mở một mắt, nhưng mắt còn lại vẫn cau có.
"Bản nhái số 2 thì thực sự là do tao làm, nhưng đó là vì một chiếc xúc tu của mày đã gắn vào bản nhái số 1, tao muốn lén lấy lại cái xúc tu của mày, làm sao tao có thể để Hạ Phi lấy đi bất kỳ phần nào của mày được?" Mục Tư Thần nói tiếp.
Bạch tuộc nhỏ mở mắt còn lại, nó giơ một chiếc xúc tu lên một cách cao quý, đặt lên mu bàn tay của Mục Tư Thần, dường như đang nói: "Cho sờ đó".
Ngay lập tức, Mục Tư Thần nắm lấy con búp bê chibi này bóp từ đầu đến chân, nửa là để thỏa mãn, nửa là để hả giận.
Tại sao một phân thân của Tà thần lại có cái nết như mèo thế nhỉ? Mục Tư Thần chọc vào đầu bạch tuộc nhỏ làm chỗ đó lún thành một cái lỗ.
Mặc dù bóp rất hăng hái nhưng miệng thì vẫn lo đùn đẩy trách nhiệm, Mục Tư Thần vừa bóp vừa nói: "Vì vậy, tất cả đều là tại Hạ Phi, cậu ta..."
"Tôi làm sao?" Đúng lúc này, Hạ Phi trở về ký túc xá và nghe thấy Mục Tư Thần nhắc đến tên mình.
Mục Tư Thần ngay lập tức thay đổi lời nói: "Về muộn như vậy, tôi đang lo lắng cho ông đó."
"Thì tại tôi đã đặt cabin trò chơi ở nhà thi đấu đấy. Nhà thi đấu cách ký túc xá xa, tôi phải chạy nhanh về đây. May mà sau khi offline, cabin trò chơi đã biến thành ứng dụng, không thì tôi cũng không biết giấu nó ở đâu."
Hạ Phi nhặt hai con búp bê bản nhái bị vứt xuống đất lên và nói: "Làm sao lại vứt con búp bê dễ thương như vậy xuống đất? Mới mua đó. Không cần thì mai tôi đăng lên app đồ 2hand, còn có thể thu hồi lại ít tiền."
"Trong đó có một con là của tôi, ông giúp tôi bán đi." Mục Tư Thần quyết đoán từ chối hai con búp bê bỏng tay này.
Bây giờ búp bê bạch tuộc đã thoải mái hơn, sáu chiếc xúc tu quấn lấy tay Mục Tư Thần, như đang đan lấy tay cậu, thành một nắm tay mười một ngón.
Hạ Phi cất hai con búp bê bản nhái đi rồi, nhìn lên và thấy Mục Tư Thần vẫn ôm một con, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác chán ghét, nói một cách rất bài xích: "Vứt hai con búp bê đẹp đi, lại đi giữ một con xấu xí và kinh tởm như một món bảo bối vậy."
Lúc trước Hạ Phi còn muốn cướp bạch tuộc nhỏ, bây giờ thái độ của cậu ta đã thay đổi đến mức đáng kinh ngạc, tốc độ trở mặt nhanh như cắt thật là làm người ta mở mang tầm mắt.
Thế là búp bê bạch tuộc cũng nhìn lên Mục Tư Thần với ánh mắt đáng thương, như đang hỏi: "Tôi thực sự xấu xí sao?"
Mục Tư Thần vất vả lắm mới dỗ dành được búp bê bạch tuộc, không muốn nó lại nổi giận nữa, nên cậu đã giải thích cho Hạ Phi về sự việc ban đầu và nguyên nhân thay đổi tâm trạng của Hạ Phi bằng giọng điệu bình tĩnh và khoa học.
"Vậy ra là thế à." Hạ Phi nhảy lên giường, "Tôi đã nói rồi, những ngày gần đây tôi cảm thấy mình cứ vô tri như đang nằm mơ vậy... Ơ không, những ngày gần đây tôi rất tỉnh táo, tất cả những gì mình làm tôi đều nhớ rõ cả."
Cậu ta suy nghĩ lại một chút và nhận ra rằng trạng thái của mình trong những ngày qua thật kỳ diệu.
Về sự ám ảnh và tình cảm đối với búp bê bạch tuộc, Hạ Phi có cảm giác mình như đang sống trong một giấc mơ.
Hạ Phi nhớ rõ việc tấn công Mục Tư Thần vào ban đêm, gửi tin nhắn làm phiền Mục Tư Thần, chi tiền để làm búp bê tương tự và những việc khác, nhưng lúc đó không suy nghĩ sâu xa về lý do đằng sau những hành động này, trong tiềm thức cậu ta coi đó là điều đương nhiên.
Chỉ khi tinh thần trở lại bình thường, giờ đây cố gắng nhớ lại, ngẫm nghĩ về tâm trạng lúc đó, cậu ta cảm thấy mình như đang mơ màng, vô tri vô giác, nghĩ mà thấy thật đáng sợ.
Hạ Phi ngồi ngây ngốc trên giường, suy nghĩ kỹ một lượt về những gì cậu ta đã làm trong những ngày qua, mặc dù hiện tại là mùa hè nóng bức nhưng gáy cậu ta đột nhiên thấy lạnh toát.
"Tôi đã làm gì thế này?" Ánh mắt Hạ Phi đăm đăm, tự nhủ.
Mục Tư Thần an ủi cậu ta: "Cũng chẳng có gì, hiện tại vẫn chưa vào học, trong ký túc xá không có ai khác, chỉ có mình tôi biết những chuyện này, chẳng qua là ông chỉ bị ảnh hưởng một chút thôi."
Nhưng ngay lúc đó, Hạ Phi lại nói: "Trời ơi! Tôi còn đi ôn tập những môn học cho học kỳ sau, tôi vẫn nhớ đây này! Vậy chẳng phải học kỳ sau tôi sẽ bớt được rất nhiều áp lực sao!"
Mục Tư Thần: "..."
"Tại sao tôi không tỉnh lại muộn vài ngày nữa?"
Mục Tư Thần: "..."
"Trở thành Thân cận của ông chỉ có thể giữ được cái tôi, nhưng sau khi bị búp bê bạch tuộc làm ô nhiễm, tôi sẽ không còn phải lo về việc học nữa!"
Mục Tư Thần: "..."
Hạ Phi: "Hay là ông lấy lại Giấy dán bản ngã trước đi, tôi sẽ để bạch tuộc làm ô nhiễm một kỳ nghỉ, sau đó tôi xem trước tất cả sách giáo khoa của học kỳ tiếp theo rồi lại lấy lại cái tôi được không?"
Mục Tư Thần: "..."
Bạch tuộc nhỏ thì lại rất vui vẻ, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía Mục Tư Thần.
Hạ Phi nói: "Nghĩ kỹ thì bạch tuộc cũng không xấu đến thế, hai bản nhái nhỏ xinh đáng yêu này. Tôi sẽ cố gắng vượt qua, tiếp xúc nhiều hơn với bạch tuộc nhỏ, để mình trở nên lý trí và biết kiềm chế hơn cũng được."
Sau khi nói xong, cậu ta cố gắng nhìn vào búp bê bạch tuộc, cố gắng để thích bạch tuộc nhỏ, nhưng sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt to ướt át của bạch tuộc, cậu ta phát ra một tiếng nôn, nằm sấp trên giường và nói một cách mệt mỏi: "Không được, không thể vượt qua được, có cảm giác buồn nôn như bị say sóng."
Mục Tư Thần thật lòng lười để ý đến bạn cùng phòng, cậu kéo chăn lên và ôm bạch tuộc nhỏ vào trong chăn, nhắm mắt và nói: "Đã gần 11 giờ rồi, ngày mai ông vẫn phải đi làm, ông đi tắt đèn và đi ngủ đi."
Người ở giường trên không thích tắt đèn nhất, Hạ Phi không tự nguyện mà bò xuống giường, lẩm bẩm trong miệng: "Đối với người trẻ thời nay, lúc 11 giờ tối là là lúc cuộc sống về đêm mới bắt đầu mà, tôi vừa cứu thế giới xong, ngày mai lại phải đi làm người làm công, có phải quá lao lực rồi không?"
Cậu ta tắt đèn, dựa vào hai con búp bê nhái phát quang vào ban đêm trên giường làn mò tìm thấy cái thang, leo lên lên giường, nằm yên lặng.
Nằm một lúc, khi Mục Tư Thần đang mơ màng chuẩn bị ngủ, Hạ Phi đột nhiên hỏi: "Tiểu Mục, lần sau khi nào chúng ta online?"
Mục Tư Thần: "Hệ thống không nói."
Điều này cũng là điều mà Mục Tư Thần quan tâm.
Sau khi offline, tất nhiên cậu đã quan tâm đến thời gian online ở lần tiếp theo. Nhưng lần này không có đếm ngược, chỉ có một câu "Khi thời cơ chín muồi, buồng game sẽ tự động mở, mong người chơi tận hưởng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi cho thật tốt".
"Tôi cũng vậy, tại sao lại phải bí mật như thế?" Hạ Phi nói.
Mục Tư Thần không trả lời, cậu nhớ lại một việc.
Bên ngoài trấn nhỏ Hy vọng không có bất kỳ con đường nào.
Toàn bộ phạm vi xung quanh của trấn nhỏ Hy vọng như có một bức tường vô hình chặn đứng mọi con đường đi ra.
Lúc đầu Trì Liên và Trình Húc Bác đã đi ra ngoài để đo diện tích của trấn nhỏ Hy vọng, nhưng khi họ đi đến một vị trí nào đó sẽ gặp phải một rào cản vô hình, giống như một ranh giới ngăn cản bước chân của họ.
Qua ranh giới, có thể nhìn thấy bên ngoài là một con đường bằng phẳng, hai bên đường có một vùng đất rộng lớn, có thể trồng cây trồng trọt, cũng có thể xây dựng nhà máy.
Nhưng hình ảnh này trông rất giả dối.
Những hình ảnh này, ngay cả hình dạng của mây trên bầu trời cũng không thay đổi, mỗi khi gió thổi qua, biên độ dao động của cành cây cũng giống nhau như đúc.
Mục Tư Thần cho rằng, ranh giới của trấn nhỏ cũng như bầu trời, được bao phủ bởi một cái lồng trong suốt không thấy được.
Hệ thống yêu cầu họ giành lại các trấn nhỏ khác, nhưng không có con đường nào để đi.
Cũng không biết Thẩm Tễ Nguyệt và Tần Trụ đã làm thế nào để gửi người đến trấn Đồng Chi.
Thời cơ mà hệ thống đang chờ đợi, có lẽ là cơ hội để vào các trấn nhỏ khác.
Hạ Phi là người hơi vô tư, khi nghe được có thể nghỉ ngơi vài ngày, cậu ta chẳng buồn suy nghĩ nữa, nhanh chóng phát ra tiếng ngáy nhẹ.
Tuy nhiên, Mục Tư Thần lại chưa vào giấc được, ậu ôm bạch tuộc nhỏ, nhiệt độ của nó dần dần gần với nhiệt độ cơ thể của cậu, cậu đặt tay lên cái đầu tròn tròn của nó và hỏi nhỏ: "Làm sao để vào các trấn nhỏ khác?"
Một chiếc xúc tu của bạch tuộc chạm nhẹ vào cổ tay của Mục Tư Thần, như vỗ về cậu.
Nhờ sự an ủi của nó, tâm trạng của Mục Tư Thần dần trở nên bình tĩnh, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cậu lại nằm mơ.
Mơ thấy cái cung điện quen thuộc, chiếc ghế quen thuộc, trong sương mù quen thuộc, có một hình bóng quen thuộc.
Lần này, Mục Tư Thần không còn lo lắng nữa.
Đối diện với Tần Trụ, cậu không còn hoảng hốt, không còn sợ hãi, không còn đề phòng.
Mặc dù chưa gặp mặt chính thức, nhưng Mục Tư Thần đã hiểu rõ Tần Trụ.
Tần Trụ không phải là Thẩm Tễ Nguyệt, Ngài là một con quái vật cấp thần chính trực.
Trong thế giới tràn ngập ô nhiễm và điên cuồng, hai từ "chính trực" này trở nên hơi buồn cười, nhưng Tần Trụ thực sự như vậy.
Khi Ngài vẫn còn có thể kiểm soát tinh thần của mình, Ngài chắc chắn là "Thần bảo hộ nhân loại", sẽ cố gắng bảo vệ con người. Ngay cả khi một ngày nào đó Ngài rơi vào cảnh điên cuồng, Ngài cũng sẽ không âm thầm ô nhiễm tinh thần của con người như Thẩm Tễ Nguyệt, mà sẽ dùng sắc mạnh kinh khủng đó phá hủy tất cả mọi thứ như được miêu tả trong cuốn "Ôm chặt".
Vì vậy, chỉ cần Tần Trụ vẫn bình tĩnh và lạnh lùng thì chắc chắn là "Thần bảo hộ nhân loại", không cần phải đề phòng.
"Tại sao lại tìm đến tôi?" Mục Tư Thần hỏi.
"Là do cậu có việc muốn hỏi tôi." Giọng nói uy nghiêm của Tần Trụ vang lên trong cung điện.
Tôi có câu hỏi? Mục Tư Thần đang có một chút hoài nghi. Nếu cậu có câu hỏi, có lẽ cũng là "Có phải lông mi của Tần Trụ có giọt nước như trong sách không?" thôi, mà những câu hỏi như thế này, nếu hỏi trực tiếp, liệu Tần Trụ có tức giận và dùng xúc tu siết chết cậu không?
Không đúng, Tần Trụ sẽ không làm như vậy, Ngài không có loại cảm xúc "thẹn quá hóa giận" này.
Nghĩ đến điều này, Mục Tư Thần bỗng thấy buồn rầu, trong lòng như có một khoảng trống, có một cảm giác trống rỗng không thể nói thành lời.
"Cậu muốn biết làm thế nào để thâm nhập vào các lĩnh vực khác." Tần Trụ nói.
Dường như Ngài có khả năng đọc suy nghĩ, có thể đọc được nghi vấn của Mục Tư Thần trước khi đi ngủ, rồi cố ý kéo Mục Tư Thần vào trong giấc mơ để giải đáp.
"Không biết Tần Trụ có thể biết được những điều mình vừa nghĩ không." Mục Tư Thần nghĩ trong lòng.
"Biết." Tần Trụ đột nhiên nói.
Oán thầm người khác còn bị bắt tại trận, trái tim Mục Tư Thần nhịp đập lỡ một nhịp, khuôn mặt cậu cũng không thể kiềm chế được mà đỏ lên, cậu mạnh miệng nói: "Tại sao lại tự tiện đọc suy nghĩ của người khác như vậy, rất không lịch sự."
"Là do cậu làm ồn." Tần Trụ nói chậm rãi.
Hình bóng sau màn sương nhẹ nhàng tay giơ lên, trước mặt Mục Tư Thần hiện ra một hình ảnh.
Cậu ôm bạch tuộc nhỏ vào giấc ngủ, lòng bàn tay chạm vào trán bạch tuộc nhỏ.
Mục Tư Thần hiểu rồi, Tần Trụ thực sự có khả năng đọc được suy nghĩ của đối phương thông qua việc chạm vào trán, ngược lại cũng vậy. Tư thế ngủ như vậy, tương đương với việc truyền tải ý nghĩ liên tục cho Tần Trụ.
Mục Tư Thần đột nhiên không dám nghĩ xằng bậy nữa, cậu ngồi thẳng người, tập trung suy nghĩ về công việc chính.
Khi Tần Trụ đề cập đến các trấn nhỏ khác, Ngài đã sử dụng hai từ "thâm nhập".
"Không sai, đó là "thâm nhập" chứ không phải "xâm nhập"." Tần Trụ nói, "Hoặc là phá hủy "Trụ" từ bên trong, hoặc là sử dụng cách thâm nhập ô nhiễm để đưa một ít năng lượng không đáng kể vào đó."
"Tôi có biết một chút, trước đây chúng tôi được học, "thâm nhập" chỉ có thể đưa vào một số phân tử nhỏ, không thể đưa vào các phân tử lớn." Mục Tư Thần nói.
Vì vậy, cả Tần Trụ và Thẩm Tễ Nguyệt chỉ có thể đưa Thân cận đến trấn Đồng Chi, nhưng không thể tự mình đi đến đó.
"Làm thế nào để tôi có thể "thâm nhập" vào các lĩnh vực khác?" Mục Tư Thần hỏi.
"Sức mạnh có sự tương hỗ, khi cậu bị ô nhiễm bởi cái gì đó thì đồng nghĩa với việc cậu đã có điều kiện để thâm nhập vào lĩnh vực của đối phương." Tần Trụ nói.
"Vậy có nghĩa là hiện tại tôi có thể đi vào lĩnh vực của Thẩm Tễ Nguyệt và của anh?" Mục Tư Thần nói.
"Sức mạnh chưa đủ, sau khi thâm nhập sẽ bị phá hủy ngay lập tức, hãy bắt đầu từ các lĩnh vực cùng cấp độ trước.".
Mục Tư Thần hiểu rồi, bảo sao hệ thống nói phải chờ thời cơ, vì cho đến nay, cậu vốn không thể vào hai lĩnh vực đó.
Không biết phải chờ đợi thời cơ nào.
Nhưng chắc hẳn hệ thống đã có kế hoạch.
Mục Tư Thần không có câu hỏi gì nữa, nhưng cậu vẫn còn ở trong giấc mơ, chỉ có thể ngồi đối diện với Tần Trụ, nhìn chằm chằm vào sương mù một cách ngượng ngùng.
Người này, làm sao lại là cùng một người với bạch tuộc nhỏ? Mục Tư Thần thấy tò mò.
"Đấng lý trí tương đối", đó rốt cuộc là trạng thái như thế nào? Lần này, Tần Trụ không còn nói với cậu rằng hãy thu lại sức mạnh đi nữa. Trong đầu Mục Tư Thần nảy ra một đống nghi vấn.
Hình bóng cao lớn ban đầu ngồi sau sương mù, nhẹ nhàng di chuyển một chút.
Mục Tư Thần vội vàng thu lại những suy nghĩ linh tinh, nhìn chằm chằm vào sương mù.
Không biết đã nhìn chằm chằm bao lâu, người trong sương mờ chậm rãi nói: "Tôi vẫn tuyệt đối lý trí."
Mục Tư Thần ngay lập tức nhận ra rằng, Tần Trụ đang trả lời câu hỏi trong lòng cậu.
Giấc mơ hôm nay đúng là để giải đáp thắc mắc, Tần Trụ thật sự là một người nghiêm túc. Mục Tư Thần nghĩ trong lòng.
"Nó là một thứ phiền toái, tuỳ cậu xử lý." Tần Trụ nói nhạt nhẽo.
Nó? Là bạch tuộc nhỏ. Mục Tư Thần hiểu.
Tần Trụ lại một lần nữa tách cảm xúc ra, biến thành bạch tuộc nhỏ đi theo Mục Tư Thần.
Thảo nào trong "Bộ quần áo mới của Hoàng đế", giọng của bạch tuộc nhỏ lại là một thiếu niên, vì nó đã tách ra khỏi lý trí, mất đi sự trưởng thành, dần trở nên trẻ con.
Trong khi Mục Tư Thần đang suy nghĩ, cậu cảm nhận được cơ thể đang ngày càng lùi lại, cậu nhận ra rằng giấc mơ này sắp kết thúc.
Mà thực sự là cậu cũng không còn câu hỏi gì để hỏi nữa, dù có hỏi sâu hơn và Tần Trụ sẵn lòng trả lời, cậu cũng không chắc rằng mình có thể chịu đựng được sự thật đằng sau câu trả lời.
Nhưng cậu thực sự còn một câu hỏi nhỏ, liệu Tần Trụ ở phía sau sương mù kia, có thật sự có giọt nước đọng trên mi mắt không?
Mục Tư Thần nhìn chằm chằm vào sương mờ, bàn chân cố gắng bám vững vào mặt đất, dù xung quanh bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ, giấc mơ dần sụp đổ, cậu vẫn không chịu rời khỏi giấc mơ này.
Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, rốt cuộc hình bóng ẩn sau sương mù cũng đứng dậy, vun nhẹ tay, một lực lượng to lớn nhưng lại nhẹ nhàng "đẩy" Mục Tư Thần ra khỏi giấc mơ.
"Đây là con đường tôi đã chọn, không cần bất kỳ ai thương hại."
Trước khi rời khỏi giấc mơ, Mục Tư Thần nghe thấy câu nói như vậy.
Dù đã tỉnh dậy, câu nói này vẫn vang vọng trong đầu cậu.
Sắc trời nhạt nhòa, chỉ mới hơn 3 giờ sáng, Hạ Phi đang ngáy, bạch tuộc nhỏ cũng bám chặt lấy giường không muốn thức dậy.
Mục Tư Thần vuốt ve cái đầu tròn nhỏ trong lòng, trong lòng cậu lên một ý nghĩ khó hiểu.
——Không phải thương hại, mà là thương yêu.
[Tác giả có lời muốn nói]
Mục Tư Thần: Tần Trụ, anh khóc à?
Bạch tuộc nhỏ: Đã khóc rồi, tôi đáng yêu khóc rồi!
Tần Trụ (bịt miệng bạch tuộc nhỏ lại): Trên con đường của tôi, không cần sự mềm yếu.
Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 67
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương tiếp
Loading...