Vô số cánh tay vô hình vươn ra, một bóng người cao lớn dần dần hiện ra từ trong đồ đằng.
Mục Tư Thần đã phá hủy hai "Trụ", dựa vào giao hẹn giữa cậu và Tần Trụ thì cậu đã hoàn thành lời hứa, Tần Trụ cũng nên đi vào trấn Đồng Chi rồi chứ nhỉ?
Mục Tư Thần không nhịn được mà nhìn về phía Diêu Vọng Bình và búp bê bạch tuộc.
Điều khiến cậu kinh ngạc chính là búp bê bạch tuộc đã biến mất.
Diêu Vọng Bình sớm đã thức tỉnh, dưới người của anh ta xuất hiện một cái đồ đằng rất lớn của Tần Trụ.
Không biết miệng Diêu Vọng Bình đang lẩm nhẩm cái gì, bàn tay đè lên đồ đằng, nhưng đồ đằng lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Mục Tư Thần đi đến bên cạnh Diêu Vọng Bình, hỏi: "Anh đang triệu hoán Tần Trụ sao?"
Diêu Vọng Bình bình tĩnh không gợn sóng mà nói: "Ai cho phép cậu gọi thẳng tên của Tần thượng tướng?"
Giọng nói của Diêu Vọng Bình vốn nên phẫn nộ, nhưng giọng điệu của anh ta lại không có bất kỳ cảm xúc nào. Vì để đi vào khu nuôi trồng này, Diêu Vọng Bình dường như đã vứt bỏ những cảm xúc vốn đã không có nhiều, chỉ để lại tình cảm mãnh liệt với trấn Tường Bình và tín ngưỡng đối với Tần Trụ.
"Triệu hoán thành công không?" Mục Tư Thần hỏi.
Diêu Vọng Bình lắc đầu.
Tần Trụ không thể tiến vào trấn Đồng Chi, tại sao Thẩm Tễ Nguyệt có thể?
Mục Tư Thần không dám ngẩng đầu nhìn không trung, sợ bị ô nhiễm. Ánh mắt của cậu dừng ở trên đồ đằng bản ngã bị ăn mòn một nửa, toàn bộ hoa văn bầu trời, biển cả, mặt đất trên đồ đằng đều biến thành mặt trăng, lần lượt là trăng non, trăng bán nguyệt và trăng tròn, mà hoa văn đôi bàn tay xòe ra như cánh chim giờ đang bao lấy ba mặt trăng.
Giống hệt như đồ đằng bản ngã đã trở thành thứ thân thích của mặt trăng, dựng lên tấm lá chắn che chở cho vầng trăng tròn này, bảo vệ nó ở trong đó.
Bên kia, tay của Diêu Vọng Bình lại đè lên trên đồ đằng lần nữa, vẫn không có bất kỳ chuyện gì phát sinh.
Mục Tư Thần ép mình phải bình tĩnh lại, lúc này cậu nghe được một âm thanh lí nhí.
Cậu tĩnh tâm lại để nghe cẩn thận, hóa ra là giọng của hệ thống.
【Người chơi đã sử dụng một miếng Giấy dán bản ngã cấp Trụ, năng lượng còn thừa lại là 100%, mong người chơi hãy sử dụng Giấy dán bản ngã còn lại một cách đúng đắn.】
Ai mà ngờ được, hệ thống bình thường hầu như toàn rống mồm lên nhắc nhở trong đầu, giờ phút này lại trở nên bé tí như thế.
Là sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt có thể áp đảo được nhắc nhở của hệ thống sao? Hay là tinh thần của cậu đã bị ánh trăng của Thẩm Tễ Nguyệt ảnh hưởng quá nghiêm trọng?
Bất kể như thế nào, cậu vẫn còn một miếng Giấy dán bản ngã cấp Trụ, nếu dán miếng giấy này lên trên đồ đằng bản ngã bị mặt trăng ô nhiễm, Tần Trụ sẽ có thể giáng lâm trấn Đồng Chi hay không?
Mục Tư Thần cầm cái cuốc chữ thập, đi đến gần đồ đằng bản ngã, cậu dùng hai tay giơ cuốc lên, ngay lúc định đập xuống, hai tay chợt khựng lại.
Âm thanh bé tí của hệ thống vẫn liên tục văng vẳng bên tai của cậu.
Am thanh chói tai yếu ớt, Mục Tư Thần hơi hơi nghiêng đầu, nín thở, bấy giờ mới miễn cưỡng nghe rõ tiếng nhắc nhở của hệ thống.
【Mong người chơi hãy sử dụng miếng Giấy dán bản ngã còn lại một cách đúng đắn.】
【Mong người chơi hãy sử dụng miếng Giấy dán bản ngã còn lại một cách đúng đắn.】
Tại sao phải nói nhắc đi nhắc lại như vậy? Trước đây hệ thống tiếc chữ như vàng, một chữ thừa thãi cũng chẳng buồn nói, sao hôm nay lại lặp lại câu này nhiều lần như vậy?
Sử dụng một cách đúng đắn? Chẳng lẽ miếng Giấy dán bản ngã cuối cùng này không thể dùng cho đồ đằng bị ô nhiễm sao?
Nhưng cậu cũng không thể dùng với mặt trăng đang treo lơ lửng trên trời kia.
Cậu chỉ là nhân loại, cho dù có ném cuốc chữ thập cao hơn nữa cũng không thể chạm tới mặt trăng sáng trên bầu trời.
Mục Tư Thần chậm rãi hạ cuốc chữ thập xuống.
Cơ hội chỉ có một lần, cậu phải suy nghĩ cẩn thận và rõ ràng, rốt cuộc giấy dán này nên sử dụng như thế nào.
Lần đầu tiên cậu nghe được cái tên "Dạ hoa chi chủ" này là từ trong miệng của Trì Liên.
Trì Liên cũng bị trò chơi dịch chuyển đến căn phòng không có ai, cô tìm được nhật ký của chủ phòng, phát hiện người này đến từ trấn Si Mị, trấn Si Mị thờ phụng một quái vật cấp Thần được gọi là "Dạ hoa chi chủ".
Lúc ấy Mục Tư Thần mới phát hiện ra trong trấn Đồng Chi không chỉ có thuộc hạ của Tần Trụ, còn có của vị "Dạ hoa chi chủ" này.
Cậu vẫn luôn đề phòng thế lực thứ ba ẩn nấp trong trấn Đồng Chi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện ra được dấu vết của "Dạ hoa chi chủ".
Không ngờ rằng, ngay thời điểm cậu vừa tiến vào game, bởi vì bóng dáng đã lọt vào tấm gương, cậu đã bị "Dạ hoa chi chủ" chú ý tới.
Khi nhìn thấy gương, Mục Tư Thần đúng là cũng cảm nhận được tầm mắt, nhưng bởi vì cậu nhìn chăm chú vào gương, bản thân trong gương cũng đang nhìn cậu, điều này làm cho cậu bỏ qua tầm mắt này, xem nó nhập làm một với hình ảnh phản chiếu trong gương.
Nhớ lại từ đầu tới giờ, Mục Tư Thần bỗng nhiên phát hiện ra rất nhiều điểm đáng ngờ?
Thẩm Tễ Nguyệt đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của cậu, vậy lúc ở viện điều dưỡng tại sao không ngăn cản cậu đoạt lấy "Trụ"?
Xét từ biểu hiện Diêu Vọng Bình và Tần Trụ, tuy rằng phá hủy "Trụ" sẽ khiến cho lĩnh vực xuất hiện kẽ hở, quái vật cấp Thần khác sẽ có thể tiến vào trấn nhỏ, nhưng tốt nhất vẫn nên nắm cái "Trụ" này trong tay, cố gắng không để lọt vào tay người khác.
Tần Trụ và Mục Tư Thần có giao hẹn, sau khi Mục Tư Thần có được "Trụ" thứ hai, Tần Trụ sẽ có thể lập tức tiến vào.
Cậu và Thẩm Tễ Nguyệt cũng không có giao hẹn, tại sao Thẩm Tễ Nguyệt lại để mặc cho cậu tự do hành động, còn không ngừng cung cấp manh mối cho cậu? Thậm chí lúc ở viện điều dưỡng hắn còn ra tay giúp đỡ. Lúc ấy nếu không có Thẩm Tễ Nguyệt cung cấp năng lực gương, Mục Tư Thần cũng không thể tạm thời trở thành tín đồ của Mắt to, liên tục biến bệnh nhân thành tình nguyện viên, nhận được rất nhiều Giấy dán bản ngã.
Chờ chút! Khi đó cậu đã thông qua năng lực của Thẩm Tễ Nguyệt, nhìn thẳng vào Mắt to ở trong gương, mới có thể tạm thời mượn sức mạnh của Mắt to.
Thẩm Tễ Nguyệt là quái vật cấp Thần cực kỳ xảo quyệt lại giỏi ngụy trang, những lời hắn nói ra không thể hoàn toàn tin tưởng, những sơ suất mà hắn để lại, tuyệt đối không thể là do hắn nhất thời sơ ý.
Thẩm Tễ Nguyệt muốn ô nhiễm cậu, muốn biến cậu thành Thân thuộc của "Dạ hoa chi chủ". Nhưng vừa rồi trước khi Mắt to thức tỉnh, rõ ràng có nhiều thời gian như vậy, Thẩm Tễ Nguyệt lại chỉ nói linh tinh với cậu, kiên nhẫn giải thích cách sắp xếp của hắn, còn như vô cùng quan tâm nên mới muốn Mục Tư Thần tự nguyện trở thành Thân cận của hắn.
Mới vừa rồi, cho dù Mắt to tỉnh lại, với sức mạnh của quái vật cấp Thần, kỳ thật chỉ cần ép buộc Mục Tư Thần nhìn vào bản thể của Thẩm Tễ Nguyệt một cái, Mục Tư Thần sẽ lập tức bị ô nhiễm, vốn không cần tốn thời gian như vậy.
Dáng vẻ của Thẩm Tễ Nguyệt cứ như thể không đủ thời gian, quẳng Mục Tư Thần sang một bên đi đối phó với Mắt to.
Điều này không hợp lý.
Hết thảy dường như được xâu chuỗi lại, câu trả lời cũng hiện ra vô cùng sống động.
Thẩm Tễ Nguyệt không ô nhiễm Mục Tư Thần, là do không cần thiết.
Bởi vì Mục Tư Thần đã sớm bị ô nhiễm một cách âm thầm.
Mục Tư Thần vén vạt áo sơ mi lên, để lộ đồ đằng bản ngã trên hông.
Cậu không thể quay đầu ra sau để nhìn đồ đằng trên đó, nhưng mắt trái thì có thể.
Mục Tư Thần đặt tay lên hông, lẳng lặng nhắm mắt lại. Một hình ảnh hiện ra trong mắt trái của cậu, hoa văn của đồ đằng trên hông cậu chính là hai bàn tay tựa như đôi cánh bao quanh trăng non, trăng bán nguyệt, trăng tròn!
Thảo nào khi ba người là cậu, Diêu Vọng Bình và Thân cận Vũ Mục quyết chiến, Thẩm Tễ Nguyệt mãi không xuất hiện.
Bởi vì Thẩm Tễ Nguyệt hoàn toàn không thể tiến vào khu nuôi trồng, chỉ có lúc Mục Tư Thần chuyển hóa đồ đằng bản ngã vào "Trụ", "Dạ hoa chi chủ" mới có thể giáng lâm, Thẩm Tễ Nguyệt mới có thể đi vào nơi này.
Là do cậu dẫn Thẩm Tễ Nguyệt vào, cũng là do cậu bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm, mở ra lĩnh vực, ngăn cản Tần Trụ giáng lâm.
Miếng Giấy dán bản ngã còn lại sẽ phải dùng ở trên người của cậu.
Mục Tư Thần đẩy cuốc chữ thập ra, cuốc chữ thập nằm lơ lửng ở giữa không trung
Mục Tư Thần nói: "Tấn công tôi, cẩn thận đừng có đánh chết tôi nhé."
Cuốc chữ thập nhanh chóng xoay vòng vòng trong không trung, toàn thân phát ra ánh sáng bạc, bay vòng quanh Mục Tư Thần một vòng rồi nhắm ngay hình xăm trên hông của Mục Tư Thần, dè dặt gõ một cái.
Mục Tư Thần cảm nhận được một dòng chảy ấm áp truyền ra từ hông đến toàn thân, thân thể xương cốt đều ấm áp.
Tựa như có sức mạnh vô cùng vô tận tràn vào trong thân thể cậu, luồng khí lạnh lẽo bị sức mạnh này ép ra khỏi người.
【Người chơi đã sử dụng 1 tấm Giấy dán bản ngã cấp Trụ, đạt được 10000 điểm kinh nghiệm, chúc mừng người chơi đã thăng lên cấp 15.】
【Chúc mừng người chơi đã đạt được thành tựu "Tăng 5 cấp liên tiếp", nhận được một lần sử dụng năng lực tịnh hóa siêu mạnh, có sử dụng hay không? 】
"Sử dụng." Mục Tư Thần nói.
Một luồng sức mạnh vô hình từ trong cơ thể của cậu phóng ra, lan ra bốn phương tám hướng.
Đồ đằng bản ngã có ba mặt trăng trong khu nuôi trồng bị xóa sổ, một lần nữa hình thành hoa văn bầu trời, biển cả và mặt đất.
Hoa văn đồ đằng bản ngã bị lu mờ ở trong viện điều dưỡng phía xa kia cũng rõ ràng trở lại, đồ đằng bản ngã trên ngực của mỗi cư dân trong trấn cũng bắt đầu trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Giờ khắc này, trong đầu mọi người ở viện điều dưỡng đều hiện lên một hình ảnh, Mục Tư Thần đứng ở trong cánh đồng mênh mông, dang rộng vòng tay với bọn họ.
Có người to gan, thử bước ra khỏi viện điều dưỡng, anh ta phát hiện lần này thật sự không có gì ngăn cản, bọn họ có thể rời khỏi viện điều dưỡng bé xíu này, tự do đi lại trong thị trấn.
Tất cả mọi người hiểu, Mục Tư Thần đã thực hiện được lời hứa hẹn với bọn họ.
Hai tay mọi người bắt chéo đặt lên hai vai, cảm nhận được vui sướng cùng hy vọng.
【Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ cấp tân thủ 2, thành công chiếm được nhà máy chế biến thực phẩm ở trấn Đồng Chi, cung cấp thức ăn cho các tín đồ của người chơi.】
【Chúc mừng người chơi lại thắp lên hy vọng của tín đồ, sửa "Trụ" ở trong viện điều dưỡng, nhận được sự tin tưởng và công nhận của số lượng lớn tín đồ.】TT
【Chúc mừng người chơi đã đạt được năng lượng hy vọng mà tín đồ cung phụng, giá trị năng lượng là 100 điểm × 367 người, tổng cộng là 36700 điểm năng lượng, mong người chơi hãy sử dụng giá trị năng lượng một cách đúng đắn.】
【Mong người chơi nhanh chóng hoàn thành hoàn thành nhiệm vụ cấp tân thủ 3, trục xuất "Thiên không chi đồng", chiếm lấy trấn Đồng Chi, đạt được một nửa lĩnh vực an toàn.】
Mục Tư Thần toàn bị các tín đồ mượn năng lượng tùy tiện, đây là lần đầu tiên nhận được năng lượng từ tín đồ.
Chẳng qua cũng chỉ là năng lượng nhỏ nhoi của 367 người trong viện điều dưỡng đã có thể đạt được 36700 điểm, bảo sao năng lượng Tần Trụ có thể cho cậu mượn là lớn vô cùng, bởi vì trong trấn Tường Bình có vô số cư dân và tín đồ.
Theo sau sự khôi phục của đồ đằng bản ngã trong nhà máy chế biến, vầng trăng tròn trên bầu trời kia đã bị Mắt to quyết liệt đuổi ra ngoài, dần dần rời xa trấn nhỏ.
Quả nhiên, thứ khiến cho Thẩm Tễ Nguyệt có thể tự do sử dụng sức mạnh trong trấn Đồng Chi là sức mạnh của Mục Tư Thần.
Một khi Mục Tư Thần tịnh hóa ô nhiễm của "Dạ hoa chi chủ", thì cho dù có là quái vật cấp Thần cũng không thể tùy ý xuất hiện trong lĩnh vực của người khác.
Áp lực mà "Dạ hoa chi chủ" gây ra cho Mục Tư Thần tinh dần dần yếu đi, Mục Tư Thần vừa mới thở phào một hơi, liền nghe thấy tiếng thét phẫn nộ của Mắt to trên bầu trời.
Mắt trái của cậu đau nhức, trong mắt hiện ra một toà nhà khổng lồ, trước
tòa nhà ấy có treo một cái biển, phía trên ghi: "Thư viện Tân Mục".
Mục Tư Thần sửng sốt, vì sao cậu lại nhìn được thứ chưa từng thấy bao giờ?
Rồi cậu chợt hiểu ra, nguyên nhân là vì Mắt to đã thức tỉnh.
Sức mạnh của mắt trái của cậu trộm từ Mắt to, cậu có thể tự do sử dụng mắt trái trong trấn Đồng Chi là bởi vì mỗi lần cậu xuất hiện ở trấn Đồng Chi, đều là vào "Đêm tối", trong "Đêm tối", Mắt to đang nhắm mắt.
Hiện giờ Mắt to thức tỉnh, con mắt trái của cậu dễ dàng liên kết với ánh mắt của Mắt to, thấy được hình ảnh trong mắt của Mắt to.
Chợt mấy chữ trên biển hiệu của thư viện nhanh chóng sinh ra biến hóa, từ "Thư viện Tân Mục" chớp mắt đã biến thành "Thư viện Tân Nguyệt".
Đồng thời, một vầng Trăng tròn khiến người ta run rẩy sợ hãi từ bầu trời trên thư viện mọc lên.
Trong giây phút nhìn thấy vầng trăng tròn này, Mục Tư Thần kêu lên một tiếng thảm thiết, nhãn cầu trái của cậu nổ tung.
Đây là bản thể của "Dạ hoa chi chủ", Mắt to thân là quái vật cấp Thần nên có thể nhìn thẳng đối phương, mà ánh mắt của Mục Tư Thần lại liên kết với Mắt to, không thể chịu được sức mạnh của quái vật cấp Thần.
Cũng may lần này cũng không phải là nhìn thẳng, Mắt to đã chịu phần lớn áp lực, nhưng một chút áp lực còn lại kia chia cho Mục Tư Thần cũng đủ để phá hủy mắt trái của cậu.
Mục Tư Thần đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng mà thứ khiến cậu khó chịu hơn cả chính là những thông tin không ngừng tràn vào trong đầu.
Thẩm Tễ Nguyệt, cấp Tế Nhật, danh hiệu "Dạ hoa chi chủ", "Triều tịch dẫn tuyến▶", "Đấng Chi phối tinh thần", "Chúa tể bóng đêm", "Vô đồng chi nguyệt".
▶潮汐引线: Ngòi nổ thủy triều - cái này do mình edit thô đấy, thực tế mình cũng không rõ có đúng hay không, nhưng vì mấy cái danh hiệu của các Ngài có liên quan đến sức mạnh khắc chế lẫn nhau nên là muốn chú thích một chút. Mấy cái danh hiệu này đúng là làm đau não mà, muốn edit sát nghĩa cũng khó nữa.
Mắt to được gọi là "Thiên không chi đồng", sức mạnh thuộc về bầu trời giống với Thẩm Tễ Nguyệt, từng có cách so sánh mặt trăng như con mắt của bầu trời.
Chỉ khi thu hồi tất cả sức mạnh cùng thuộc tính, Thẩm Tễ Nguyệt mới có thể trở thành Di Thiên.
Bởi vì Thẩm Tễ Nguyệt có danh hiệu "Chúa tể bóng đêm", Mắt to mới nhắm mắt ở trong "Đêm tối", tất cả là vì né tránh sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt.
"Vô đồng chi nguyệt" vốn được định sẵn sẽ cắn nuốt "Thiên Không Chi Đồng", từ khi đại thảm họa xảy ra, đây là một trận quyết đấu không thể tránh khỏi.
Là do Mục Tư Thần đã lạc vào trong cuộc chiến này.
Là do Mục Tư Thần đã làm đảo lộn kế hoạch cướp "Trụ" của Thẩm Tễ Nguyệt, sau khi bản thể Thẩm Tễ Nguyệt giáng lâm xuống trấn Đồng Chi, cũng là do Mục Tư Thần nhận ra ô nhiễm của Thẩm Tễ Nguyệt đối với mình rồi tịnh hóa ô nhiễm tinh thần đó, lợi dụng sức mạnh từ chính lĩnh vực của trấn Đồng Chi đuổi Thẩm Tễ Nguyệt ra ngoài.
Thẩm Tễ Nguyệt không thể tiến vào trấn Đồng Chi đoạt về "Thiên không chi đồng" liền cưỡng ép chiếm lấy "Trụ" thứ ba, cũng chính là "Thư viện Tân Mục", trong thời gian ngắn ngủi, Thần một lần nữa lại giáng lâm.
Sau khi Mục Tư Thần tiếp thu và tiêu hóa những kiến thức này, cơn đau nhức trong đầu dần dần tiêu tán, tinh thần cũng khôi phục bình thường.
Nhưng cậu vẫn không thể ngăn cản Thẩm Tễ Nguyệt giáng lâm.
Một khi Thẩm Tễ Nguyệt nuốt chửng Mắt to, hắn sẽ có thể lợi dụng mối liên kết giữa "Trụ" thứ ba và viện điều dưỡng, nhà máy chế biến, đoạt lại lĩnh vực của Trấn Đồng Chi.
Lúc này đây, Mục Tư Thần thật sự không có cách ngăn cản Thẩm Tễ Nguyệt được nữa.
Mục Tư Thần che mắt trái chậm rãi đứng dậy, nghe Mắt to gào thét ở nơi xa, nghĩ thầm chẳng lẽ cứ kết thúc như vậy sao?
Lúc này, Diêu Vọng Bình nằm ở phía trên đồ đằng thấp giọng nói: "Ngài là Chúa tể của lý trí, ngài là màn che phủ bầu trời, ngài là thần bảo hộ nhân loại. Xin hãy nghe tiếng gọi đến từ Thân cận trung thành nhất của ngài, hạ xuống nhân gian."
Theo tiếng ngâm nga của Diêu Vọng Bình, đồ đằng dưới thân anh ta rộ lên tia sáng kỳ dị.
Mục Tư Thần nhìn về phía Diêu Vọng Bình, chỉ thấy anh ta dùng vẻ mặt tựa như người hành hương vui mừng mà nhắm hai mắt lại.
"Cuối cùng ngài cũng đáp lại tôi." Diêu Vọng Bình nâng nửa cánh tay cơ giới lên một cách khó khăn, sau đó nhẹ nhàng hôn lên cánh tay kia.
Thân thể của Diêu Vọng Bình dần dần hóa thành trạng thái hạt, biến thành những đốm sáng rực rỡ, tiêu tán ở trong đồ đằng.
Mà từ trong đồ đằng, có vô số cánh tay vô hình vươn ra, một bóng người cao lớn dần dần hiện ra.
Bản năng của Mục Tư Thần mách bảo cho cậu biết chuyện gì xảy ra, cậu nhắm chặt mắt lại.
Là Tần Trụ!
Búp bê bạch tuộc từng nói với cậu, thần không thể rời khỏi thần tọa quá lâu, thậm chí điều kiện rời khỏi thần tọa cũng cực kỳ hà khắc.
Hóa ra muốn thần giáng, cần phải hy sinh sinh mạng của một vị Thân thuộc.
Một sức mạnh hùng hậu từ bên trong đồ đằng xông thẳng lên bầu trời, làm cho Mắt to và "Vô đồng chi nguyệt" đang cắn nuốt lẫn nhau đồng thời ngừng lại, sức mạnh đủ để che lấp không trung, bao vây chặt chẽ các Ngài ở trong đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Trụ (duỗi xúc tu ra): Thần Thần, tôi tới rồi, cuối cùng đã có cơ hội gặp mặt rồi!
Tần Trụ (nghi hoặc): Thần Thần đâu?
Mục Tư Thần: Nhìn thẳng quái vật cấp thần, giờ đang hóa thành một đống bầy nhầy đây, cấm làm phiền.
Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 41
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương tiếp
Loading...