Dạ Hằng và Hàn Cẩm Y khi cứu được nàng liền tức tốc vào cung.
Trên đại điện ai nấy đều sốt ruột, hoàng thượng nghe bên ngoài bẩm báo liền ra ngoài.
"Thần tham kiến hoàng thượng."
"Hoàng thượng, thần đã về."
"Dao Nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?".
"Bẩm hoàng thượng, thần bị kẻ xấu bắt ra vùng ngoại ô.
Sau đó hắn bắt thần đến giữa sông rồi thả thần xuống nước.
Cũng có thể là hắn chỉ nhận lệnh giết thần, vậy nên thần mới giữ được trong sạch.
Sau đó, Hằng Vương và Hàn thành chủ đến kịp đã cứu thần, nên thần mới giữ được mạng quay về bên hoàng thượng."
"An Bính Sơn.
An Bính Sơn."
"Có nô tài".
"Tại sao khác hoàn toàn ban nãy ngươi nói?".
"Nô tài cũng nghe tin như vậy, nói sao biết thế.
Nô tài có tội, xin hoàng thượng tha mạng.
Nô tài đáng chết."
"Hoàng thượng, có người muốn thần chết, tự nhiên sẽ muốn bôi nhọ danh dự của thần."
Hoàng thượng đi về phía nàng đỡ nàng đứng lên rồi nói.
"Dao Nhi đúng là đã phải sợ hãi rồi.
Hằng Vương, đệ đã điều tra rõ ràng chưa? Rốt cuộc là ai mà độc ác đến như vậy?".
"Trước đó, thần đệ đã bố trí phòng ngự chặt chẽ ở Bạch phủ, người ngoài không thể đột nhập được.
Nếu bắt Hiền phi mà không để lại dấu vết gì thì chỉ có thể là người trong Bạch phủ.
Sau khi đánh nhau với bọn chúng thì tất cả bọn chúng liền uống thuốc độc tự tử, chỉ có thể đem thi thể về".
"Thiên Diện."
Hắn nhận lệnh đi tới chỗ thi thể kiểm tra.
"Bẩm hoàng thượng, bọn chúng giấu thuốc độc trong kẽ răng, sau khi bị vỡ thuốc độc sẽ vào người và mất mạng tại chỗ.
Có điều độc dược này rất đặc biệt, ở Đại Chử ta không có loại độc này mà đây là độc của Đại Sở."
Đậu Hương Lan trên mặt lúc này biến sắc.
Không dám có hành động gì.
Tố Loan bên cạnh nhìn mẫu thân đang toát mồ hôi.
" Đây rốt cuộc là loại độc gì?".
"Tô Thanh Phong."
"Đậu Tam."
Bạch Chấn Đình nhận ra đây là người của Đậu gia nên thốt lên.
Hoàng thượng nghe ông kêu tên thi thể nên quay người lại hỏi.
"Bạch thừa tướng biết người này?".
"Hoàng thượng, người này là họ hàng xa bên nhà mẹ đẻ của phu nhân ta, tuy nhiều năm trước bất ngờ rời khỏi nhà vào rừng làm cướp
nhưng tại sao hắn lại muốn ra tay độc ác như vậy với Tịch Dao?".
Nghe đến đây mọi ánh mắt đổ dồn vào người đại phu nhân, bà ta sợ hãi quỳ xuống, tỏ vẻ oan ức.
"Hoàng thượng, thiếp thân bị oan.
Từ khi Đậu Tam làm những việc giết người cướp bóc đến nay, hắn cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ chúng ta.
Cũng không biết tại sao hôm nay lại ở đây.
Thiếp thân thật sự không biết.
Thiếp thân bị oan".
"Nhưng trẫm nhớ rằng khi ấy, Đậu đô hộ quản lý biên cương lại có quan hệ rất thân thiết với Đại Sở."
"Hoàng thượng minh giám.
Cửu cửu và Đại Sở qua lại với nhau chỉ vì việc công, không hề có quan hệ cá nhân.
Hành động lần này của Đậu Tam không liên quan đến thân mẫu và cửu cửu."
Tố Loan cũng quỳ xuống nói giúp cho bà ta.
"Nhưng người ở Bạch phủ từng nghe chính miệng phu nhân nói rằng chỉ cần chưa tiến cung thì mọi thứ đều có thể thay đổi".
Hàn Cẩm Y bên cạnh lúc này mới lên tiếng.
" Việc này...!việc này...!thiếp thân chỉ nói lung tung thôi.
Hoàng thượng, những lời này ...!những lời này đều là suy đoán, sao có thể làm bằng chứng chứ?".
" Nhưng mọi chứng cứ đều hướng về ngươi, ngươi còn gì để giải thích nữa? An Bính Sơn."
"Có nô tài".
"Lập tức hạ chỉ tước danh hiệu nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, dẫn đến Đại Lý Tự thẩm tra theo quy định.
"Tuân chỉ."
"Hoàng thượng tha tội, mong hoàng thượng xem xét."
"Lệ phi yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ điều tra rõ chuyện này.
Hằng Vương, lập tức đưa Hiền phi về cung".
"Thần đệ tuân lệnh."
"Thần xin cáo lui."
[Quan Thư cung]
Hắn đưa nàng đến tẩm cung không bao lâu thì đồ đạc cũng được chuyển tới.
Nhìn ba chữ trên cửa hắn đọc lên một bài thơ.
"Quan quan kìa tiếng thư cưu,
bên cồn hót hoạ cùng nhau vang đầy
U nhàn thục nữ thế này,
xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên".
"Có vẻ hoàng huynh thật sự quan tâm đến Hiền phi, cũng không uổng công ngày hôm nay Hiền phi nhọc lòng diễn một vở kịch hay như vậy.
Cẩm Y cũng giúp đỡ khá nhiều nhỉ?".
Nàng bước vào cửa đột nhiên đứng lại.
[Nhớ lại]
"Cô nói ta diễn một vở kịch bắt cóc với cô?".
"Đúng vậy.
Hôm ấy bọn họ đối xử với ta như thế nào, bây giờ ta cũng chỉ sử dụng chính cách đó trả lại bọn họ".
"Nhưng cô nên biết rằng dù chuyện này có thành công thì e rằng cũng không chắc có thể động đến nền móng của họ.
Hơn nữa, một khi khai chiến thì cô sẽ không thể giấu được nữa."
" Nhưng ta lại biết rằng một khi giới hạn thấp nhất bị kéo xuống thì sẽ là vô tận.
Kết quả của việc lùi rồi lại lùi chỉ có thể là không còn đường lui.
Con người sống một đời, như ngọn cỏ sống một mùa xuân.
Con người chỉ được thấy được cây cối tắm mình trong ánh sáng nhưng lại không thấy được nếu cây cối đâm chồi, lớn lên thì gốc rễ sẽ vươn về phía lòng đất tối tăm".
"Được, cô muốn làm gì thì hãy làm đi.
Còn về chuyện này thì dễ làm.
Đậu gia có một tiểu nhân không có chuyện xấu gì mà hắn không làm, đúng lúc này có thể giúp ích cho chúng ta.
Ta muốn lấy mạng chó của hắn lâu rồi."
Trở lại.
"Ta chỉ là quân cờ trong kế hoạch của cô phải không? Tất cả những thứ này, cô chắc rằng đó là những thứ cô muốn chứ?".
"Tịch Dao, chỉ cần cô nói đồng ý thì ta sẽ mặc kệ mọi thứ để đưa cô đi."
"Đa tạ Hằng Vương, tạm biệt ở đây."
"Tịch Dao.
Tại sao? Tại sao tính cách của muội nói thay đổi là thay đổi? Tại sao? Trước đây là Tịch Nguyệt, bây giờ là muội.
Tại sao bản vương lại không giữ được ai?".
"Tịch Nguyệt? Ngài bảo vệ được tỷ ấy sao? Ngài có thể bảo vệ ta sao? Chuyện đến nước này,
ta cũng không giấu ngài nữa, ban đầu ta bám lấy ngài cũng là vì muốn tìm kiếm sự bảo vệ.
Nhưng đến hiện tại thứ ngài không thể làm, thứ ngài không thể cho ta được hoàng thượng lại có thể.
Đã hiểu chưa?".
"Giá y ta đã chuẩn bị cho muội nhưng hoàng thượng đã chuẩn bị phượng bào cho muội rồi".
Hắn nghe thấy những lời này trong lòng như hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đến cắt thịt.
"Được.
Thì ra đây là lời thật lòng của cô.
Là ta chưa từng thật sự hiểu cô."
"Được.
Vậy thì vi thần xin được chúc mừng nương nương, cuối cùng cũng được như ước nguyện.
Thần cáo lui."
Hắn nói rồi quay người đi để lại Tịch Nguyệt đứng đó nhìn theo bóng lưng.
Bất chợt ý thức của Tịch Dao trở về, nàng không tự chủ được mà rơi nước mắt.
Chỉ thấy ngay sau đó là một lời nói thầm và một cái gạt nước mắt.
" Tịch Dao, mọi chuyện đã không thể quay lại được nữa rồi.
Muội đừng đau lòng nữa".
[Vương vấn người một đời, đổi lại là nước mắt người, hi vọng cả đời người sống vui vẻ]
Phượng Hoàng Vô Song
Chương 43
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương tiếp
Loading...