Cậu thiếu niên đó vừa nhìn thấy A Phúc, cả người như thể bị hớp mất hồn.
Vẻ mặt u mê đó của cậu ta, Dương Gia Lập cũng đã từng nhìn thấy trên gương mặt của A Phúc khi nhìn thấy cá khô.
Cậu thiếu niên bám chặt vào khung cửa, hiển nhiên là không muốn đi nữa.
Do dự một lúc, cậu ta mới xoắn quýt mở miệng nói: “Có thể… cho tôi vào một chút không?”
Dương Gia Lập lại rất hào phóng, mở cửa mời cậu ta vào trong.
Cậu thiếu niên hí hửng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, thay dép lê xong xuôi liền tiến đến bên cạnh A Phúc đang ngồi trên ghế sô pha, quỳ một chân xuống, bàn tay nhẹ nhàng bọc lấy cái đầu tròn tròn mềm mịn của A Phúc, gãi liên tục vào sau gáy đến chóp đuôi, sung sướng không tả xiết, trên mặt cậu ta ngang dọc đều viết lên hai chữ “vui sướng”.
A Phúc theo Dương Gia Lập đã lâu, thế mà lại không sợ người.
Kỹ năng vuốt mèo của chàng trai này cũng phải nói là rất điêu luyện, A Phúc xem đó như là một buổi mát xa miễn phí cho nó, không những không bỏ chạy, mà ngược lại còn híp mắt nằm phè ra, chỉ còn thiếu mở miệng nói một câu “Bên trái gãi mạnh chút” thôi.
Dương Gia Lập đặt đầu của A Phúc lên đùi mình.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu nhìn ánh mắt sáng rực của cậu thiếu niên đó, hỏi: “Cậu rất thích mèo?”
“Thích, rất thích là đằng khác,” vừa nói cậu ta vừa nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, cười lên rạng rỡ khiến người ta loá mắt, “Nếu không phải có người không chịu để tôi nuôi, còn đem tôi… tôi cũng không phải chạy đến tận đây trốn để xả giận đâu.”
Dương Gia Lập nhận ra lời nói này có hàm ý khác, thế là lại quan sát kỹ cậu ta.
Làn da trắng trẻo mịn màng, kiểu tóc ngắn được tạo hình cắt tỉa tỉ mỉ. Áo quần cậu ta mặc vừa nhìn đã biết là không phải hàng rẻ tiền, khắp người đều toả ra khí chất không hề ăn nhập với toà nhà cũ kỹ này, nói không phải là cậu thiếu gia nhỏ nhà ai chạy trốn đến đây chắc cũng chẳng ai tin.
Chàng trai phát hiện ra ánh mắt của Dương Gia Lập, liền ngẩng đầu đưa tay ra: “Kết bạn nhé?”
Dương Gia Lập nắm lấy tay cậu ta: “Dương Gia Lập.”
“Tôi tên Lam Thiên,” Lam Thiên chỉ ra bầu trời xanh thẳm, “Chính là trời xanh đó.”
Dương Gia Lập gật đầu đã hiểu, không nhịn được hỏi: “Có phải cậu có bà chị tên Bạch Vân (mây trắng) không?”
Lam Thiên ngượng chín mặt, hồi lâu mới thốt ra ba chữ: “Cậu hài thật.”
Lam Thiên là kẻ cuồng si mèo chính hiệu, sau một hồi làm quen với Dương Gia Lập, cậu quay về phòng mình lấy ra một thùng đồ to bự, bên trong nào là đệm cào móng, bóng lắc, đủ kiểu đủ loại chẳng thiếu thứ gì.
A Phúc nhảy vào cái thùng to đùng toàn là đồ chơi cho mèo, đắm chìm trong hải dương hạnh phúc.
Dương Gia Lập hỏi cậu: “Cậu không nuôi mèo, mua nhiều đồ chơi cho mèo vậy làm gì.”
Ánh mắt Lam Thiên tràn ngập hy vọng và khát khao: “Tôi hiện giờ bụi đời không nơi cư trú, không muốn bé mèo theo tôi sống cực khổ, nay đây mai đó. Chờ ngày nào đó tôi ổn định rồi, tôi nhất định nuôi năm con… không, sáu con mèo, một em mèo Dragon Li, một em mèo Ragdoll, một em mèo Xiêm,…”
Dương Gia Lập cười nhẹ một tiếng, trong lòng lại có một chút khâm phục tình yêu mèo cuồng nhiệt của Lam Thiên.
Hai người mang những món đồ chơi do Lam Thiên mang đến bày ra ngoài, lấy từng món chơi đùa với A Phúc.
Con người Lam Thiên tính tình thích náo nhiệt, ánh mắt cũng trong veo. Không giống với cái tên Vương Dương, giả nhân giả nghĩa, thích gây sự với người khác, Lam Thiên được nuôi dưỡng trong môi trường đầy đủ sung túc, nhưng cậu vẫn chân thật và thuần khiết.
Dương Gia Lập ngồi chơi với cậu ta đến tận chiều, cảm thấy tâm trạng nhẹ vơi đi không ít.
Thấm thoát đã sáu giờ tối.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dương Gia Lập đang cầm một quả bóng trêu chọc mèo, nụ cười liền nhạt dần khi cửa vào mở ra.
A Phúc đang chăm chú nhìn quả bóng, giống như mũi tên sắc nhọn ngắm chuẩn về hướng sao băng bay vút ra.
Vừa khéo đúng lúc cửa được mở ra, Diệp Đình mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây đen, bàn tay đang cầm túi công văn bước vào trong phòng, A Phúc không chú ý, meo một tiếng rồi tông thẳng vào lòng Diệp Đình. Diệp Đình vừa bước vào giật nảy mình, toàn thân co rúm lại, ánh mắt không mấy vui vẻ.
Đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ánh mắt Diệp Đình càng tối sầm hơn.
Hắn đặt đống văn kiện xuống, đưa ánh mắt âm u nhìn Lam Thiên đang dính sát bên Dương Gia Lập.
Lam Thiên vội vàng mở lời: “Anh Diệp, xin chào xin chào, tôi ở phòng bên. Hàng xóm, hàng xóm.”
Diệp Đình lạnh lùng không nói gì, nhìn Lam Thiên ngồi dính sát vào người Dương Gia Lập, hắn khẽ cau mày, bức bối khó chịu nắm lấy cánh tay của Dương Gia Lập, không nói không rằng khéo người lên sô pha.
Diệp Đình hỏi Lam Thiên: “Tới đây làm gì?”
Lam Thiên hắng giọng lại, đáp: “Tôi muốn đến hỏi anh xem, phòng của tôi anh còn muốn thuê không. Gần đây tôi hơi kẹt, lần này không cần hai mươi vạn đâu, anh đưa tôi mười vạn tôi sẽ chuyển nhượng cho anh, được không?”
Diệp Đình vắt chéo chân, không chút hứng thú: “Cậu có thể đi rồi.”
Không chờ Lam Thiên trả lời, Diệp Đình đã chuyển ánh mắt lên người Dương Gia Lập.
Thấy cổ áo cậu mở phong phanh mát mẻ, Diệp Đình nhướng mày, nhìn quanh phòng một vòng: “Hộ lý đâu?”
Hộ lý phụ trách trông coi Dương Gia Lập thời gian này xin nghỉ phép. Dương Gia Lập cũng không phải không thể tự lo liệu cuộc sống, nhìn chị hộ lý cũng làm biếng, suốt ngày ngủ gật, lướt weibo, rất ít khi làm việc.
Diệp Đình không vui, gằn giọng nói: “Sau này cô ta không cần đến nữa, tôi mời hộ lý khác đến cho em.”
Lam Thiên đang nhíu mày đứng bên cạnh nghe được câu này, ánh mắt thoáng chốc loé sáng.
Ban nãy cậu vẫn còn lăn tăn vụ không cho thuê phòng được thì phải kiếm tiền như thế nào, nhưng câu nói này của Diệp Đình đã khiến cậu nảy ra một ý nghĩ.
Cậu cẩn thận đưa tay lên: “Chuyện đó…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Đình lạnh lùng nhìn cậu một cái, cứ cảm thấy người này rất chướng mắt.
Lam Thiên nhỏ giọng nói: “Anh Diệp, anh muốn mời hồ lý cho Dương Dương à?”
Diệp Đình nghe xong sắc mặt đen khịt, giọng nói lạnh lẽo như tảng băng: “Ai cho cậu gọi em ấy là Dương Dương.”
Dương Gia Lập đang ôm mèo, bình tĩnh đáp: “Tôi cho cậu ấy gọi đấy.”
Diệp Đình liếc nhìn Dương Gia Lập, mở miệng định nói gì đó nhưng lại đuối lý.
Lam Thiên nuốt nước bọt, cười hì hì đáp: “Nếu như muốn thuê hộ lý mới, anh xem… tôi được không?”
Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 56
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương tiếp
Loading...