Edit: Bắp Xào Bơ
Ngoại truyện 6: Tỉnh mộng 06
Vương Dương nghe thấy câu hỏi của Lý Đại thì nhấc mí mắt lên.
Lý Đại ho khan một tiếng: “Anh Dương, Lý Nhị, đương nhiên còn có tôi nữa, bọn tôi đều vấn rất hy vọng cậu có thể quay về, vị trí trong nhóm vẫn lưu lại chỗ cho cậu, nếu cậu đồng ý…”
Vương Dương lại cúi mặt xuống, nhìn chiếc bánh kem trước mặt trầm tư lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Lý Đại không can tâm đành hỏi tiếp: “Tại sao lại bỏ đi.”
“Bây giờ tôi không muốn sống dưới ánh mắt của nhiều người nữa, áp lực quá lớn, lời đàm tiếu cũng quá nhiều”, ngón tay Vương Dương chạm lên chiếc ly ấm nóng, “Tôi đã tìm được công việc khác rồi, mọi người cố gắng lên, tôi sẽ tiếp tục ở phía sau cổ vũ.”
Lý Đại hụt hơi: “Nhưng mà…”
Lời thốt ra vẫn chưa tròn câu, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Vương Dương, Lý Đại đột nhiên như bị nghẹn họng.
Một lúc sau, hắn thở dài, chùn bả vai xuống: “Được thôi, cậu đã quyết định vậy rồi, tôi cũng không miễn cưỡng nữa.”
Cả hai cứ im lặng ăn xong bữa điểm tâm này, Lý Đại lái xe đưa Vương Dương về đến nhà. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi Vương Dương xuống xe đóng cửa lại, Lý Đại đột nhiên hạ cửa xe xuống, nghiêm túc nói với Vương Dương đang đứng bên ngoài xe: “Cậu đã có dự định của mình rồi, vậy thì cứ làm theo dự định đó đi. Tuy cậu tạm thời không muốn về nhóm, nhưng vị trí trong nhóm vẫn sẽ để dành lại cho cậu. Muốn quay về thì cứ nói với tôi, tôi sẽ thường xuyên đến thăm cậu.”
Vương Dương gật đầu, rồi lại nâng mí mắt lên, đường đột hỏi một câu: “Tại sao anh tự dưng lại đối tốt với tôi như vậy?”
Vẻ mặt Lý Đại vốn dĩ vẫn đang nghiêm túc, nhưng khi nghe thấy câu này của Vương Dương thì nghệt ra.
Cứ như con người ăn mặc chỉnh tề đột nhiên bị lột sạch đồ trước mặt bàn dân thiên hạ, Lý Đại chợt lóng ngóng tay chân, mặt dần đỏ bừng đến mắt trần cũng thấy rõ, hắn ấp úng đáp: “Tôi đây gọi là đối tốt với cậu sao? Tôi cũng chỉ đối xử như bạn bè bình thường thôi.”
Vương Dương nói: “Nếu anh là vì chuyện trước đây mà thấy trong lòng cắn rứt, thì thật sự không cần đâu.”
Vương Dương hít sâu: “Chuyện quá khứ đều đã qua cả rồi, anh không cần phải áy náy. Anh Thành Vinh, tôi biết anh luôn là người tốt, tôi chưa từng trách anh.”
Trái tim Lý Đại lặng lẽ đập nhanh hơn: “Tôi lúc trước lỗ mãng thế kia, cậu không trách tôi?”
Vương Dương mỉm cười: “Thật sự không trách anh. Nếu anh không chê, tôi vẫn rất muốn làm bạn với anh.”
Nụ cười trên môi chợt đông cứng, lúc lâu sau Lý Đại mới phản ứng lại, gật đầu cười gượng đáp: “Bạn bè, đúng đúng, tôi cũng rất muốn làm bạn…với cậu.”
Lý Đại mang vẻ mặt kỳ quái lái xe rời đi.
Vương Dương nhìn đuôi xe của hắn đã đi xa, mới quay người im lặng đi lên lầu.
Cậu gọi điện cho bên viện điều dưỡng trước, sau khi bàn bạc trong điện thoại xong, cậu lại bỏ ra ba ngày để dọn dẹp hết căn hộ nhỏ của mình một lượt, bày trí thêm một phòng dùng cho trẻ nhỏ.
Đợi khi mọi thứ sắp xếp ổn thoả rồi, cậu lái xe đi đến viện điều dưỡng.
Chủ nhiệm Lưu quản lý phụ trách trong viện điều dưỡng đã ở trong đợi cậu sẵn, vừa nhìn thấy cậu liền nói sang sảng: “Cậu đến rồi, cậu không biết đâu, mấy nay cậu không có ở đây, Vương Tầm chẳng chịu cơm nước gì, cứ dựa bên cửa sổ đờ đẫn nhìn ra ngoài, nhìn thấy có xe liền kêu lên, tôi đoán là đang đợi cậu.”
Vương Dương nghe thấy những lời này, trong lòng mềm nhũn ngay tức khắc.
Đến lúc cậu đến cửa phòng Vương Tầm, Vương Tầm liền quay phắt lại nhìn Vương Dương, đôi mắt vụt sáng lên như bóng đèn rồi chốc chốc lại rướm đỏ, đôi chân trần nhảy xuống giường hối hả chạy đến ôm lấy chân cậu, không nói câu nào, đôi mắt đang đỏ hoen cứ tuôn lệ không ngừng.
Sống mũi cậu cay cay, vội vàng khom người xuống vỗ vào lưng cậu bé: “Không khóc nữa, anh chẳng phải đến rồi sao?”
Chủ nhiệm Lưu thấy cảnh này cũng đành thở dài.
Vương Dương ôm lấy Vương Tầm, ngước lên nhìn chủ nhiệm Lưu hỏi: “Tôi thật sự có thể đưa đứa trẻ đi sao?”
Chủ nhiệm Lưu xua tay đầy vẻ bất lực: “Tâm trí của Vương Tầm bây giờ toàn là cậu, cậu là chỗ dựa duy nhất của đứa trẻ này. Cậu đưa cậu bé đi đi, thủ tục để tôi làm giúp cho. Dẫu sao cũng đáng thương, để cậu chăm sóc vẫn hơn là để cậu nhóc một mình lẻ loi chờ ở đây.
Vương Dương liền cảm ơn rối rít.
Chủ nhiệm Lưu làm chủ, giúp Vương Dương làm thủ tục, đóng dấu.
Vương Dương đưa Vương Tầm về căn hộ của mình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Suốt dọc đường, Vương Tầm cứ dè dặt, không nói năng gì, cậu hoảng loạn dò xét mọi thứ xung quanh, một tay lặng lẽ bấu chặt lấy áo của Vương Dương, nắm chặt đến mức một chút cũng không dám buông ra.
Vương Dương nắm lấy tay Vương Tầm tiến vào trong nhà, chỉ vào căn phòng trẻ em dành riêng cho cậu, nói: “Sau này em sẽ ở đây.”
Vương Tầm xoe tròn mắt nhìn căn phòng đó, rồi lại lo lắng ngước nhìn Vương Dương.
Vương Dương mỉm cười, nói: “Anh ở phòng bên cạnh, em có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”
Vương Tầm bây giờ mới yên tâm, thả lỏng bàn tay nắm chặt nãy giờ ra, tiến gần đến khung cửa nhìn vào bên trong phòng vài cái, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Nhà mới.”
Vương Dương gật đầu: “Đúng, nhà mới. Sau này em không phải cô đơn nữa, có anh ở cạnh đây.”
Ở nơi có Vương Dương, Vương Tầm thấy yên tâm hơn nhiều, cũng không còn căng thẳng như lúc vừa xuống xe nữa.
Thu xếp cho Vương Tầm xong, Vương Dương đi vào nhà bếp làm bữa tối.
Vương Tầm ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, ôm gối ôm nhìn màn hình tivi đang phát sáng, cũng không biết xem có hiểu hay không.
Vương Dương sửa soạn bữa tối được một nửa, chuông cửa chợt vang lên.
Âm thanh chiên xào trong nhà bếp quá vang, tiếng chuông cửa kêu lên hồi lâu, Vương Dương vẫn không hề nghe thấy.
Vương Tầm nhíu đôi mày nhỏ nhìn nhà bếp rồi lại nhìn sang cánh cửa, cuối cùng cậu ôm gối ôm nhấc người dậy, chạy lon ton đến trước cửa, kiễng chân với tay kéo nắm cửa xuống, mở cửa ra.
Lý Đại đang đứng ngoài cửa.
Thân hình Lý Đại cao lớn, cửa mở ra lại không nhìn thấy người, đang không khỏi hoang mang, thì cúi đầu xuống lại nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ nhắn giống như chú gà con.
Giây đầu Lý Đại ngỡ rằng mình đi lộn nhà.
Sau khi xác nhận lại ba lần, thì hắn mới ngờ vực nhìn đứa trẻ đó, nói: “Đây là nhà của Vương Dương, không sai chứ.”
Lý Đại lại nói: “Anh tìm Vương Dương, anh ấy có nhà không?”
Vương Tầm thụt lùi một bước, nghiêng người về phía nhà bếp, đột nhiên gọi: “Ba!”
Lý Đại nghe thấy chữ này, sắc mặt liền trắng bợt.
Hắn trợn to mắt, nghiêm túc nhìn đứa trẻ này, vẫn không dám tin mà hỏi: “Nhóc, nhóc gọi cậu ta là gì?”
Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 193
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương tiếp
Loading...