Xà yêu kia quằn quại một lúc lâu, trận pháp cũng dần phá đi được phần nào.
Hai nam nhân kia truyền dùng pháp thuật chống chọi với nó như vậy cũng dần kiệt sức.
Riêng Bạch Ngân Hoa có uy lực của hồng ngọc hỗ trợ nên nàng cũng không mất sức nhiều.
Thấy không chống chịu thêm được lâu nữa, Lục Thừa Phong bất lực hét lên "Uy lực của xà yêu này quá lớn...!Sư huynh! Phải làm sao đây?"
Trần Khải Ngôn mồ hôi lấm tấm trên mặt, biểu cảm cố kháng cự trông đáng thương làm sao.
Hắn gồng mình hết sức trả lời y "Ráng cầm cự...!Chỉ cần phá được ba phần công lực của nó chúng ta sẽ từ từ tiêu diệt được nó thôi!"
Bạch Ngân Hoa nhìn ngang dọc qua mặt hai người họ liền lo lắng hỏi "Các huynh không sao đó chứ? Tại sao mặt hai người đều biến sắc hết vậy?"
Trần Khải Ngôn mau chóng đáp lại nàng "Ta không sao! Vết thương của Thừa Phong còn chưa lành hẳn, ta sợ nó không cầm cự nổi."
"Ta không sao! Ta ổn..."_Lục Thừa Phong vừa định trấn an hai người họ thì cơ thể đột nhiên suy yếu, vết thương cũ dường như có triệu chứng ảnh hưởng khiến y thổ huyết.
Bạch Ngân Hoa nhìn thấy cảnh đó liền lo lắng kêu lên "Phong ca ca!"
Xà yêu ở trong trận pháp lúc này hả hê lên tiếng "Các ngươi nghĩ bản thân là ai? Ta sống hơn vạn năm, chưa một ai có thể làm tổn hại đến ta.
Dựa vào ba đứa ranh các ngươi lại đòi tiêu diệt ta? Hahaha thật tức cười!"
Nói rồi chân thân to lớn quằn quại càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Nó gầm lên một tiếng, yêu lực của nó đã phá tan trận pháp của cả ba, ngay là lưới bắt yêu kia cũng hóa thành tro bụi.
Bạch Ngân Hoa có hồng ngọc bảo vệ, quả nhiên không sao.
Hai nam nhân kia bị hất tung ra xa, cơ thể đồng thời suy yếu, thổ huyết.
Bạch Ngân Hoa nhìn hai người họ bất lực gọi tên cả hai "Phong ca ca! Khải Ngôn sư huynh!"
Lục Thừa Phong gắng gượng hệt sức chỉ tay về hướng nàng "Ngân Hoa...!mau...!chạy..."
Nói rồi Thừa Phong và Khải Ngôn đồng loạt ngồi dậy, cả hai trong tư thế ngồi thiền, gắng sức không để tiêu hao một chút sức còn lại, nếu không thì cả đời này cả hai muốn học võ công cũng không được.
Xà yêu chứng kiến cảnh tượng trên, thỏa mãn lên tiếng "Chạy thế nào được? Các ngươi chẳng phải đồng môn sao? Sống chết có nhau là chuyện nên làm, đúng không? Hôm nay ta sẽ miễn cưỡng toàn tâm toàn ý tiễn cả ba ngươi một đoạn vậy!" Nói rồi nó hấp thụ tinh khí trời đất thật tâm huyết rồi hóa đó làm yêu lực cực lợi hại.
Bạch Ngân Hoa nhìn chân thân to lớn đó, nghiến răng trừng mắt phẫn nộ nhìn nó.
Thanh Hồng Quang kiếm kia đột nhiên có uy lực cực lớn.
Bạch Ngân Hoa từ từ nâng thanh kiếm lên, yêu lực từ viên hồng ngọc tỏa ra, nàng và thanh kiếm như hòa làm một.
Ánh sáng đỏ rực của đá yêu tỏa ra làm cho nàng cũng rực sáng như bốc cháy.
Màu xanh của quái thú và màu đỏ của nàng dần dần ngang nhau.
Xà yêu nhìn thấy hồng ngọc phát tán uy lực cũng hơi hoang mang mà lên tiếng "Ngươi! Sao lại có bảo bối của Hồng Điệp yêu?"
Ánh mắt nàng như vô thức nhìn chằm chằm vào nó, con ngươi thoáng sáng một màu đỏ tươi.
Giọng nói trầm xuống đáp trả "Nó vốn dĩ là thứ thuộc về ta! Ngươi, không có quyền hỏi đến!"
"Được! Dù sao ngươi cũng không phải yêu, càng không phải Hồng Điệp yêu, uy lực lớn nhất chắc chắn không thể sử dụng.
Ta không cần phải lo! Dù sao hôm nay cũng là ngày chết của các ngươi!"_Xà yêu nói rồi liền mau chóng dùng yêu lực đó tấn công về phía nàng.
Bạch Ngân Hoa nhếch môi, gằn giọng "Xà yêu như ngốc!"
Nói rồi nàng bay lên một kiếm chém đi uy lực to lớn kia khiến chính chủ cùng với hai nam nhân bên dưới được một pha bất ngờ.
Xà yêu tức giận quát "Ngươi! Ngươi sao lại có thể..?"
Bạch Ngân Hoa dùng ánh mắt căm phẫn nhìn vào xà yêu, giọng điệu lanh tanh đáp trả "Ngươi làm hại người thân của ta! Ta sẽ giết ngươi!"
Vừa dứt lời, uy lực lúc nãy lại xuất hiện, nhưng lần này dường như mãnh liệt hơn.
Ánh mắt của nàng, tựa như thanh kiếm sắc nhọn có thể giết người bất cứ lúc nào.
Nàng nâng thanh kiếm lên, toàn lực dồn vào thanh kiếm rồi dứt khoát một kiếm chém vào người xà yêu.
Con quái thú đó đau đớn kêu la thất thanh.
Âm thanh đó chỉ là thoáng chốc rồi cũng biến mất.
Chân thân của xà yêu bị xé thành từng mảnh, máu của nó bắn ra khắp nơi, đến trên mặt nàng cũng bị dính một bọng máu lớn của nó.
Bạch Ngân Hoa như hoàn hồn, sờ tay lên mặt xem thì thấy máu xanh của xà yêu.
Nàng từ hoang mang thành vui mừng nhảy múa khắp nơi, vui vẻ la hét ăn mừng chiến thắng.
"Aaaa! Ta làm được rồi! Là Bạch Ngân Hoa ta một kiếm chém chết nó! Aaaa Ta tiêu diệt quái thú tàn độc đó! Ta lợi hại quá đi!"
Hai nam nhân kia chứng kiến toàn bộ mọi chuyện liền bất ngờ không thôi.
Cả hai đồng loạt đứng dậy chạy lại chỗ nàng ăn mừng cùng với nàng.
"Bạch Ngân Hoa giỏi nhất! Bạch Ngân Hoa lợi hại nhất!"
Bạch Ngân Hoa hoang mang nhìn hai người, một lúc lại chuyển đổi biểu cảm thành lo lắng nói "Các huynh ăn mừng cái gì chứ? Thương tích còn chưa lành nữa kìa.
Mau! Mau ngồi xuống!".
Hồng Điệp Yêu
Chương 54
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương tiếp
Loading...