Vật trong đũng quần của Thẩm Ý vừa cứng vừa lớn. Khi bàn tay nhỏ nhắn của Bùi Y Y sờ vào nó, Thẩm Ý càng ôm chặt Bùi Y Y hơn, hai ngón tay chọc vào hai mảnh thịt trai ướt nhẹp, vạch mép thịt bên hạt châu ra.
Lần này, cả người Bùi Y Y đều chìm trong cảm giác tê tái, cô không thể đứng vững được nữa, đôi môi cũng chẳng tài nào khép lại, tiếng ngâm nga bật thốt ra cùng hơi thở nóng rực. Khi ngón tay bắt đầu bấm vào hạt châu, phản ứng của Bùi Y Y càng mãnh liệt hơn, cô “ưm a” rên rỉ, bàn tay đang cầm cự vật bất chợt siết chặt.
“Shh ~” Thẩm Ý nhíu mày, giọng nói vừa trầm vừa khàn, “Em muốn phế anh đấy à?”
Thẩm Ý duỗi tay đẩy Bùi Y Y nằm ra ghế dài, vẻ ham muốn đang giằng co trên khuôn mặt dịu dàng của anh, dần dần biến thành sự cuồng nhiệt hoang dại. Anh gạt balo trên ghế dài xuống dưới đất, mở bung hai chân của Bùi Y Y ra, nhắm thẳng nơi đó định đi vào.
Đột nhiên...
Thẩm Ý nhác thấy tấm thẻ học sinh rơi ra từ túi bên hông balo của Bùi Y Y, đôi mắt đào hoa híp lại như con mèo, “Quần cũng cởi cả rồi, giờ em nói với anh em chưa thành niên ư?”
Bùi Y Y chẳng bận tâm, “Cuối tháng là thành niên rồi.”
“Thế thì bây giờ em cũng mới 17 tuổi.” Thẩm Ý tức đến bật cười, ra sức bóp ngực Bùi Y Y, “Em đùa anh à?”
Thẩm Ý vứt tấm thẻ học sinh đi, nhấc hai chân của Bùi Y Y lên, móc thằng nhỏ cứng ngắc của mình ra khỏi quần rồi nhét vào giữa hai chân của Bùi Y Y, “Kẹp chặt.”
Tư thế này thật kỳ quái...
Bùi Y Y giãy giụa mấy cái, vừa nhìn thấy vật cứng kẹt giữa đùi mình, cô lập tức bất động.
Vật kia của Thẩm Ý... Là màu hồng...
Rất dài rất cứng lại thẳng tắp, đỉnh gậy như một đầu nấm trông rất dễ thương, nhưng những mạch máu xanh tím gồ lên trên cự vật đó rất rõ ràng, nhìn hơi đáng sợ.
Không đợi Bùi Y Y ngắm nghía kỹ càng, Thẩm Ý đã túm lấy cẳng chân của cô, bắt đầu đưa đẩy.
Trên đùi có nhiều thịt, làn da ở đó vừa mịn màng vừa mướt mát, cũng rất có khoái cảm.
Cuối cùng Thẩm Ý cũng được giải phóng, còn Bùi Y Y thì hơi thê thảm. Hạ thể của cô hơi ngứa ngáy, những dòng nước róc rách tự động chảy ra, nhưng càng như vậy cô càng cảm thấy cảm giác nhộn nhạo kỳ lạ...
Bùi Y Y vừa mới thất thần một cái, hai chân cũng dần dần thả lỏng. “Kẹp chặt một chút, chờ anh bắn ra.”
“Anh bắn rồi... còn em thì làm sao đây?”
“Sao hả? Muốn anh cắm vào trong chơi em à?” Bùi Y Y lập tức im bặt.
“Ngoan ngoãn đợi đến cuối tháng đi, anh không chơi vị thành niên.” Thẩm Ý đè cẳng chân nhỏ nhắn của Bùi Y Y xuống, phần hông ma sát với thịt mềm trong đùi. Vì hưng phấn nên làn da trắng trẻo của anh ửng hồng.
Thẩm Ý há miệng ngậm đầy một miệng thịt ngực mềm mại ngát hương. Vào lúc anh ra sức cọ xát mơn trớn, một luồng dịch thể bắn lên bụng dưới của Bùi Y Y.
Trong phòng thay đồ có phòng vệ sinh, vì quanh năm không có người quét dọn, trong đó phảng phất mùi nước tiểu khô két lại.
Bùi Y Y rửa sạch dịch thể màu trắng ngà trên bụng của mình, ngửi kỹ lại, lẩm bẩm: “Vẫn còn mùi của anh.”
Thẩm Ý rút khăn giấy đưa cho cô, “Anh có bắn vào trong mũi em đâu.” Nói đoạn, anh kéo dài âm cuối, lảng sang chuyện khác, “Hay là, anh bắn vào trong em nhé?”
Bùi Y Y im lặng không nói năng gì.
Hai người đi ra ngoài, ánh nắng gay gắt đã chuyển thành ánh tà dương. Những tia nắng vàng cam trút xuống, kéo bóng của hai người ra thật xa.
Bùi Y Y nhìn hai bóng người chồng lên nhau dưới đất, hỏi: “Trước đây anh cũng đưa con gái về nhà à?”
“Không có.” Không có à...
Bùi Y Y lặng lẽ cong môi cười.
“Anh đều dẫn họ về thẳng nhà mình.” Bùi Y Y: “...”
Bùi Y Y quay phắt người lại, balo đập lên người Thẩm Ý. Cô sợ anh không nghe thấy, ra sức hừ thành tiếng, bỏ Thẩm Ý lại còn mình tự đi lên phía trước. Đi được một lúc, nghe thấy đằng sau vẫn có tiếng bước chân, cô không nhịn được quay lại nhìn.
Thẩm Ý vẫn đi theo phía sau cô.
“Không cần anh tiễn.” Mọi cảm xúc vui buồn hờn giận đều viết hết lên mặt Bùi Y Y.
Thẩm Ý nhìn chằm chằm cô một hồi, bật cười, “Giận rồi à? Xem ra em thật sự rất thích anh.”
Anh đi tới, đẩy cô vào trong tiểu khu, “Vào đi, anh chưa dẫn nữ sinh về nhà bao giờ.”
Bùi Y Y đi vào bên trong, ngón tay găm chặt vào balo, một lúc sau cô xoay người lại, đuổi theo anh, “Thẩm Ý!”
Thẩm Ý đã đi được một đoạn, thấy cô gọi bèn ngoảnh lại. “Vậy, anh đã... từng giết người sao?”
Ánh tà dương màu vỏ quýt đã tan biến từ lúc nào chẳng hay, khuôn mặt của Thẩm Ý ẩn khuất trong màn trời xanh thẫm đang buông xuống, dù nhìn thế nào Bùi Y Y cũng không thể thấy được vẻ mặt của anh.
Giữa hai người cách nhau một con đường cái rộng thênh thang, Bùi Y Y kiễng chân nhìn anh, đúng lúc đó có một chiếc xe tải phóng qua. Đến khi chiếc xe đi khỏi thì Thẩm Ý đã đi xa rồi.
Cũng giống như lúc đến đây, bóng dáng của anh đổ dài dưới ánh đèn đường, cách một khoảng tối nhập nhoạng, toàn là sự lẻ loi.
Eo Thon - Điềm Dữu Tử
Chương 15
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương tiếp
Loading...