Sau khi giới Tu hành biết được tin Ma quân đại chiến với Yêu vương, lập tức điều động nhân lực tiến vào Yêu giới, hy vọng có thể nhân cơ hội này mà tiêu diệt toàn bộ hai giới yêu ma.
Từ sau khi đối đầu với Ma giới, họ ngày đêm lo lắng không yên, nay cuối cùng có được cơ hội tốt như vậy, đương nhiên không cho rằng việc tham chiến lúc này là “không quang minh chính đại”. Dù sao thì trong trận chiến giữa Tiên và Ma năm xưa, Yêu giới cũng không ít lần ở trong bóng tối giậu đổ bìm leo, gây bất lợi cho giới Tu hành.
Các tu sĩ lấy Thục Sơn làm chủ lực, tập hợp tinh anh các môn phái, cùng hội tụ trước Yêu vương cung của Yêu giới. Chỉ liếc mắt đã thấy kết giới mệnh số mà Yêu vương dựng lên.
Tộc Đế Giang nếu không phải đã đến bước đường cùng sinh tử thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng hiện lộ kết giới mệnh số. Ma quân hẳn đã ép hắn đến bước tuyệt lộ.
Sở Thiên Độ biết đây là thời cơ tốt, hắn lập tức phất tay ra hiệu cho mọi người xông vào kết giới.
Hắn đã tưởng tượng rất nhiều lần về cảnh tượng sẽ thấy sau khi tiến vào kết giới, tất nhiên cũng từng nghĩ đến khả năng sẽ gặp lại Tiên Dao.
Trong đầu hắn đã diễn tập hàng ngàn lần khoảnh khắc gặp lại nàng, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý sẽ cùng đối phương quyết một trận sinh tử.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy nàng… hắn bỗng phát hiện bản thân không làm được gì cả.
Nàng đã thay đổi—trở nên rạng rỡ hơn, mạnh mẽ hơn, cũng thánh khiết hơn bao giờ hết.
Hắn từng nghĩ rằng nàng đi theo Ma Quân sớm muộn gì cũng sẽ chuốc lấy hậu quả, không có kết cục tốt. Nào ngờ sau bao ngày không gặp, khi tái ngộ thì phát hiện trạng thái của nàng thậm chí còn tốt hơn nhiều so với khi còn ở Thục Sơn.
Nàng mặc một bộ váy đỏ, rõ ràng là được may đo tỉ mỉ, khéo léo từng đường kim mũi chỉ, vô cùng tôn lên khí chất của nàng.
Nàng và Ma Quân đứng song hành bên nhau, một người áo trắng, một người váy đỏ, phối hợp đến mức tưởng chừng như trời sinh một đôi.
Trong lòng Sở Thiên Độ đau nhói, còn chưa kịp nói gì thì bên cạnh đã có người kinh hô.
“Tiểu sư muội!”
Đệ tử trong môn đồng loạt gọi lớn, vô số người chạy tới bên Bạch Tuyết Tích – người đang hấp hối, tất cả đều nhìn thấy vết thương do kiếm gây ra trên thân nàng.
Đinh Nghiên là người đầu tiên không chịu nổi, lập tức trừng mắt nhìn Tiên Dao rồi khản giọng gào lên: “Ngươi giết tiểu sư muội! Ta phải giết ngươi!”
Đôi mắt Bạch Tuyết Tích dần khép lại. Trước khi chết, thứ cuối cùng mất đi là thính giác. Nàng không còn sức để tham gia vào những tranh chấp bên ngoài, nhưng vẫn có thể nghe thấy và cảm nhận được.
Nàng cảm thấy Đinh Nghiên lao tới trước mặt Tiên Dao, rồi dễ dàng bị đánh vật xuống, ngã xuống đất và phun ra một ngụm máu.
Đinh Nghiên không chịu từ bỏ, nàng ta còn muốn liều mạng với Tiên Dao. Nhưng Tiên Dao lạnh lùng nói: “Nếu biết trước ngươi hôm nay ra nông nỗi này, thì năm xưa trong biển Địa Uyên Hoả ta đã không nên cứu ngươi.”
Đinh Nghiên sững người kinh ngạc nhìn nàng, nàng ta gần như không tin vào tai mình.
“Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?!” Nàng không thể tin nổi, cười khẩy nói, “Thanh Tiên Dao, ta thấy ngươi điên rồi, chẳng biết phân biệt thời cuộc mà ở đây nói năng hồ đồ! Năm xưa trong biển lửa Địa Uyên, rõ ràng là tiểu sư muội đã cứu ta, nàng là ân nhân cứu mạng của ta, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng!”
Tiên Dao bình thản đáp: “Nàng là ân nhân cứu mạng của ngươi? Vậy thì để nàng nghĩ cách cứu ngươi thêm lần nữa đi.”
“Á—!”
Trong chớp mắt, Đinh Nghiên — người vừa rồi còn đứng nói được — giờ đây phun máu, ngã quỵ không gượng dậy nổi. Nàng cảm thấy sinh mệnh đang suy tàn, đang trôi đi, đôi mắt đờ đẫn, hoàn toàn không nhìn rõ Tiên Dao đã làm gì.
Sở Thiên Độ đồng tử co rút, lập tức phi thân tới trước mặt đệ tử, cũng không thể thấy rõ động tác của Tiên Dao.
Yết hầu hắn khẽ động, trong lòng hiểu rõ — việc hắn không nhìn ra chiêu thức của Tiên Dao có ý nghĩa gì.
Nó có nghĩa là tu vi của nàng giờ đây… e rằng đã gần đuổi kịp hắn.
Chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi không gặp vậy mà nàng lại có thể trưởng thành đến mức này sao?
Pháp thuật của Ma tộc quả nhiên lợi hại, chẳng trách nàng lại đắm chìm trong đó.
Có lẽ so với Ma Quân Thẩm Kinh Trần, Tiên Dao – người luôn quá cấp bách trong việc tu luyện lại càng quan tâm đến tốc độ thăng cấp hơn.
Ý nghĩ này khiến Sở Thiên Độ cảm thấy phần nào dễ chịu hơn, hắn điều chỉnh lại thần sắc rồi nhìn Tiên Dao nói: “Có ta ở đây sẽ không cho phép ngươi làm tổn thương đệ tử của Thục Sơn. Tiên Dao, nếu ngươi còn muốn quay đầu lại thì bây giờ vẫn còn cơ hội.”
Thẩm Kinh Trần thật sự không thể chịu nổi ánh mắt của hắn khi nhìn Tiên Dao. Hắn bước ra, vung tay trước mặt đối phương rồi thong thả nói: “Xin lỗi, làm phiền một chút. Sở Thiên Độ, ta phải nhắc nhở ngươi, trước khi nói ra lời huênh hoang thì hãy xem lại bản thân có đủ thực lực hay không.”
“Ngươi nói là sẽ không cho phép nàng làm tổn thương đệ tử Thục Sơn? Đệ tử của ngươi sắp chết rồi, ngươi thử cứu xem.”
Sở Thiên Độ toàn thân cứng lại, hắn lạnh lùng quét mắt nhìn Thẩm Kinh Trần, bị nhắc nhở như vậy khiến hắn không thể không quay lại xem tình trạng của Đinh Nghiên.
Lúc nhìn lại, hắn phát hiện không còn cứu được nữa.
Sở Thiên Độ cau mày, dù sao vừa mới nói sẽ bảo vệ đệ tử, nếu giờ lập tức có người chết, quả thực sẽ ảnh hưởng đến uy nghi của hắn.
Hắn ngẩng đầu tìm người hỗ trợ, ít nhất là đưa Đinh Nghiên đi chữa trị, không thể để nàng chết ngay trước trận, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến khí thế, nhưng lời của Tiên Dao đã đến trước.
“Nàng ta không cứu được nữa đâu.”
Tiên Dao lạnh lùng nói ra sự thật: “Mạng sống của nàng ta là do ta cứu, bây giờ ta sẽ lấy lại.”
Đinh Nghiên ôm lấy vết thương trên ngực, không thể hiểu nổi tại sao vào lúc này Tiên Dao vẫn có thể nói ra những lời vô lý như vậy.
Tiên Dao nở một nụ cười rồi đưa tay chỉ vào vài đệ tử của Thục Sơn: “Các ngươi lúc đó cũng đều thấy rõ, sao không nói sự thật cho nàng ta biết?”
“Bạch Tuyết Tích sắp chết rồi, Đinh Nghiên cũng sẽ chết, người tiếp theo chết chính là các ngươi.”
Tiên Dao trong tay hóa ra một thanh kiếm ánh sáng vàng, nhẹ nhàng cười nói: “Ai sẽ là người đầu tiên?”
Tất cả đệ tử Thục Sơn bị chỉ điểm đều hoảng loạn và căng thẳng, họ co rúm lại, dù họ không nói gì nhưng trạng thái này cũng đồng nghĩa với việc họ đã nói hết tất cả.
Bạch Tuyết Tích nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt, là sự bất cam hoàn toàn cũng là sự tiếc nuối về việc đã mất đi hy vọng với danh phận của mình.
Nàng ta không muốn chết như vậy liền liều mạng bò tới chân Sở Thiên Độ, giơ tay cố gắng nắm lấy vạt áo của hắn, nhưng hắn lạnh lùng tránh đi.
Hắn cúi mắt lạnh lùng nhìn nàng, Bạch Tuyết Tích trong lúc tuyệt vọng nhìn về phía người khác, Diệp Thanh Trừng vẫn đứng ngây ra nhìn nàng, nhưng nàng không còn sức lực để đi về phía hắn, dù đã cố gắng giơ tay với hy vọng nhưng không có sự đáp lại. Nàng ta chỉ còn biết cầu xin Sở Thiên Độ.
Sở Thiên Độ không nhìn nàng lấy một cái, ánh mắt của hắn hoàn toàn tập trung vào Tiên Dao, đôi mắt ấy giống hệt như khi nàng vừa mới gia nhập môn phái.
Bạch Tuyết Tích khi đó đã thầm hứa trong lòng, một ngày nào đó nàng sẽ khiến tất cả những người chỉ biết nhìn vào nữ chính vô dụng kia phải nhìn thấy nàng, nàng xuyên vào cuốn sách này nên nhất định sẽ đạt được những thành tựu vĩ đại của riêng mình.
Không biết rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu, mọi thứ đã thay đổi, cuối cùng lại kết thúc như thế này.
Bạch Tuyết Tích ngã xuống đất, những ngón tay bấu lấy mặt đất và để lại những vết máu dài.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, nàng ta nhìn về phía Tiên Dao, Tiên Dao cũng lặng lẽ nhìn nàng ta.
Hai ánh mắt giao nhau, nàng mơ hồ nhận ra sai lầm nằm ở đâu.
Nàng không thật sự biết cách tận dụng cơ hội chiếm thế chủ động, con đường mà nàng chọn từ đầu đến cuối đều sai lầm.
Nếu như Thiên Đạo có thể cho nàng ta một cơ hội làm lại từ đầu—
Ánh mắt của Bạch Tuyết Tích đầy sự bất cam và căm hận, nàng ta lại một lần nữa thề trong lòng, một nỗi oán hận sục sôi xung quanh cơ thể nàng, rồi trong một tia sáng lạnh lẽo của thanh kiếm, tất cả đều tan biến không dấu vết.
Cuộc sống của Bạch Tuyết Tích hoàn toàn kết thúc, Tiên Dao thu tay lại, nàng cúi đầu bình tĩnh nói: “Đi đi.”
Khi Tiên Dao bị đẩy vào Địa Uyên Hoả, Bạch Tuyết Tích không cho nàng bất kỳ cơ hội tự cứu hay biện bạch nào.
Bây giờ, nàng sẽ trả lại tất cả những gì mình đã phải nhận.
Những oán hận qua lại giữa họ cuối cùng cũng kết thúc vào ngày hôm nay.
Tiên Dao ngẩng đầu, nàng cảm thấy hôm nay bầu trời đặc biệt đẹp.
Bạch Tuyết Tích nằm đó, thi thể bắt đầu tan biến thành tro bụi, Đinh Nghiên theo sau điên cuồng, miệng không ngừng hét lên “Không thể nào”.
“Các người nói một lời đi!”
Nàng ta hồi sinh trong giây lát, điên cuồng kéo từng người trong đám đông, lắc mạnh họ và chất vấn: “Các người sợ cái gì! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Là ai đã cứu ta ra khỏi Địa Uyên Hoả! Các người nói đi!”
Sở Thiên Độ cũng hơi bị rối, hắn không ngăn cản hành động điên cuồng của nàng ấy mà cũng mong muốn có một câu trả lời rõ ràng.
Tạ Phù Tô đứng bên cạnh hắn, từ đầu đến giờ ánh mắt không rời khỏi Tiên Dao, lúc này hắn cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong Địa Uyên Hoả.
Diệp Thanh Trừng thì phản ứng kịp thời, hắn lao tới bên thi thể của Bạch Tuyết Tích đang tan biến, ánh mắt vừa đau xót lại vừa căm hận nhìn về phía Tiên Dao.
Tiên Dao giơ tay, lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa Địa Uyên, ngọn lửa bùng cháy xua tan mọi bóng tối.
“Không muốn nói, vậy để Địa Uyên Hoả phơi bày tất cả.”
Một ngọn Địa Uyên Hoả bay lên trời, thiêu rụi hoàn toàn kết giới mệnh số của Đế Giang.
Đế Giang dựa vào cây cổ thụ bên cạnh, vỗ ngực, ra hiệu cho tất cả yêu tộc trong Yêu Giới tránh xa cuộc chiến. Chính hắn thì ở lại đây, bảo vệ cho yêu tộc khỏi sự tấn công, giữ lấy phòng tuyến cuối cùng.
Hắn liếc nhìn ngọn lửa Địa Uyên trên bầu trời, khi nhìn thấy nó, hắn ngay lập tức hiểu rằng những dự đoán trước đây của mình đều là sự thật.
Tiên Dao thực sự đã thức tỉnh huyết mạch.
Nàng ta thực sự có thể thuần thục điều khiển Địa Uyên Hoả, ngọn lửa nhỏ xíu từ tay nàng bùng lên thành một tấm màn lửa sáng rực, tái hiện lại tất cả những gì đã xảy ra trong bí cảnh lúc đó.
Mọi người đều chứng kiến cảnh Tiên Dao đã đi đầu, mở đường, làm sao bị Bạch Tuyết Tích lừa gạt rồi đẩy vào hố lửa, làm sao trước khi bị ngọn lửa nuốt chửng nàng lại kịp thời cứu sống Đinh Nghiên .
Nàng rõ ràng đã tu luyện đến Tâm Kiếm tầng bảy, nếu như lúc đó Bạch Tuyết Tích không ra tay, nàng hoàn toàn có thể cứu người và tự cứu mình.
— Mọi người đều có thể được cứu, nàng hoàn toàn có thể không chết, mọi chuyện sau đó đều có thể không xảy ra, họ vốn dĩ không cần phải đối đầu và chia cắt như vậy.
Sở Thiên Độ ngây ra nhìn cảnh tượng này, hắn vội vàng kéo từng đệ tử có mặt lúc đó ra chất vấn: “Đây là sự thật phải không? Mọi thứ nàng ấy tái hiện đều là sự thật sao?!”
Đối diện với sự chất vấn của sư tổ, đám người này cuối cùng quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ.
Họ đổ hết trách nhiệm lên đầu Bạch Tuyết Tích: “Đều là tiểu sư muội làm, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, chúng tôi quá tin tưởng tiểu sư muội, nàng ấy ra tay trước, chúng tôi tưởng là đã được cứu rồi nhưng không ngờ Tiên Dao sư muội từ lâu đã có kế hoạch!”
“Xin tổ sư tha mạng, chúng tôi chẳng làm gì cả, chỉ là không thể lên tiếng, tất cả là tiểu sư muội gây ra!”
Sở Thiên Độ nhìn đám đệ tử, lần đầu tiên hắn cảm thấy họ thật xấu xa, cũng không xứng đáng nhận sự bảo vệ của hắn.
Vừa nghĩ như vậy, hắn nhìn thấy họ đều nhuốm đầy máu, chỉ trong nháy mắt đã ngã xuống đất, không còn cơ hội la hét cầu xin tha thứ.
Hắn ngẩn người, quay lại nhìn Tiên Dao – người lúc này đang lau vết máu trên kiếm.
Tiên Dao nhìn hắn một cách bình thản rồi nàng mỉm cười nói: “Không phải nói có ngươi ở đây thì không cho phép ta tổn thương đệ tử của Thục Sơn ngươi sao?”
“Sở Thiên Độ, lời ngươi nói luôn là những lời vô nghĩa.”
“Ngươi chỉ là một kẻ kiêu ngạo, cứng đầu, và ngu ngốc mà thôi.”
Sở Thiên Độ bỗng chấn động, tay hắn run lên, môi mím chặt và nói: “… Là ta hiểu lầm ngươi, là họ vu khống ngươi, tất cả những gì ngươi nói đều là sự thật, chuyện này đáng lẽ ra không nên đi đến kết cục ngày hôm nay, ta đúng là như ngươi nói, là một tên ngu ngốc.”
Thẩm Kinh Trần nghe những lời này, hắn biết trong lòng Sở Thiên Độ đã bắt đầu nhen nhóm hy vọng.
Hắn không muốn can thiệp vào việc Tiên Dao báo thù, không muốn ngăn cản nàng trả thù từng người đã hại nàng. Nhưng hắn tuyệt đối không muốn Sở Thiên Độ lại làm phiền nàng thêm nữa.
Tiên Dao nhíu mày, nàng cảm giác ghê tởm vì lời nói của Sở Thiên Độ.
Chẳng cần nàng động tay động chân, Thẩm Kinh Trần đã ra tay cuốn hắn vào giữa cơn cuồng phong, hai người chớp mắt đã biến mất khỏi chỗ cũ.
“Ta sẽ mang tên ghê tởm này đi trước, phần còn lại để tuỳ nàng xử lý.”
Thẩm Kinh Trần văng vẳng để lại một câu từ xa, Cổ Nhã và Huyễn Tinh lập tức dẫn ma binh vây kín Tiên Dao, tư thế tôn nàng làm chủ rõ mồn một trước mắt toàn tu giới.
Đội ngũ mạnh nhất đã bị ma quân mang đi, cặp địch thủ truyền kiếp này dường như vẫn phải có một trận chiến, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về Tạ Phù Tô và chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Tạ Phù Tô từ từ thu tầm mắt khỏi bầu trời, Địa Uyên Hỏa tiêu tan, chân tướng cuối cùng cũng bày ra nhưng lại là vào khoảnh khắc bát nước đã hắt đi khó mà thu hồi lại được.
Hắn ta nhìn về phía Đinh Nghiên đang ngây ra còn Diệp Thanh Trừng thì đang bối rối, hắn hít sâu một hơi rồi lại thở dài.
Hắn còn nhớ sau khi Tiên Dao “chết”, mẫu thân của nàng ấy đã gây ồn ào tại núi Thục Sơn một trận. Lúc đó, hắn đã nghi ngờ Bạch Tuyết Tích, thậm chí còn tiến hành tìm kiếm linh hồn.
Hắn đã để mặc bà ấy làm như vậy, nhưng việc tìm kiếm linh hồn lại không đem lại kết quả.
Lúc đó, Thanh Chấp Tố đã nghi ngờ Bạch Tuyết Tích cố ý tránh né điểm then chốt trong việc tìm kiếm linh hồn, bây giờ nhìn lại quả thật là như vậy.
Nhưng lúc đó, họ đã làm gì?
Họ đều bảo vệ Bạch Tuyết Tích mà không một ai tin lời mẫu thân của Tiên Dao.
Bây giờ nhớ lại lúc đó, hắn chỉ cảm thấy vừa có lỗi với Tiên Dao lại vừa có lỗi với mẫu thân nàng ấy.
Nàng ấy là người bị oan uổng nhất, bản năng chỉ muốn cùng đồng môn luyện tập và trở về, nhưng lại mất mạng trong đó, còn bị người mà mình dùng cả mạng sống để cứu lấy hiểu lầm và đối phó. Từ đầu đến cuối, không ai có mặt lúc đó lên tiếng bênh vực nàng ấy, Bạch Tuyết Tích thậm chí còn không nhắc đến một chữ.
Khi sự xấu xa trong vẻ ngoài thuần khiết được phơi bày, tất cả những chỉ dẫn và vu cáo trước đây đều trở nên rõ ràng.
Cơ hội chọn kiếm bị cướp đi, phượng hoàng độc bị đánh cắp, quyền tham gia trận kiếm bị chiếm đoạt, còn có tất cả sự quan tâm và yêu mến từ người thân và bạn bè.
Nàng đã đánh mất tất cả, vào lúc tuyệt vọng và đau khổ nhất, chính Ma Quân đã đưa tay cứu giúp nàng. Vậy nên về sau nàng kết bạn đồng hành cùng Thẩm Kinh Trần, vì hắn mà dốc lòng dốc sức, tất cả đều là điều hiển nhiên.
Nàng xưa nay luôn là một người trọng tình trọng nghĩa, biết ơn biết báo — điều đó không ai hiểu rõ hơn Tạ Phù Tô.
Hắn cứng họng, tự cảm thấy bản thân không xứng đáng làm sư tôn, bị nàng đơn phương xé bỏ đạo ước cũng chẳng có gì để trách cứ.
Vậy nên vào khoảnh khắc này, có lẽ đây là lần cuối cùng hắn còn có thể làm gì đó để chuộc lại lỗi lầm với nàng.
Tạ Phù Tô lùi lại một bước, quay sang toàn bộ đệ tử Thục Sơn, nói: “Rút lui.”
Chúng đệ tử Thục Sơn nghe vậy đều sững sờ, các tu sĩ của những tiên tông khác càng không thể tin nổi.
Dĩ nhiên họ không cam lòng rời đi, nhưng đệ tử Thục Sơn chỉ nghe lệnh Tạ Phù Tô — chưởng môn đã ra lệnh, họ chỉ có thể rút lui.
Đối với Tiên Dao, người bị hiểu lầm và đổ oan, trong lòng họ cũng mang đầy tiếc nuối và day dứt. Hôm nay không động đao binh, có lẽ chính là cách tạ lỗi tốt nhất.
Nếu mai sau gặp lại trên chiến trường, bọn họ tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.
Lúc này, Diệp Thanh Trừng đứng dậy, trơ mắt nhìn thi thể Bạch Tuyết Tích hoàn toàn tan biến, tâm trí chưa từng tỉnh táo đến vậy.
Hắn chợt nhận ra bản thân rốt cuộc đã làm gì, nói những gì.
Hai vai hắn rũ xuống, nắm chặt hai tay, hận không thể tự đấm cho mình một quyền.
Nhưng hắn biết, người nên làm điều đó… là Tiên Dao.
Vì vậy hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tiên Dao, quỳ gối bò đến, vừa định mở miệng nói gì đó với nàn thì chợt thấy sau lưng nàng bừng lên một đôi cánh lông vũ màu vàng kim — kim vũ khẽ rung và vang vọng tiếng hót của Phượng Hoàng chấn động cửu thiên.
Thánh quang linh thiêng lan tỏa, bao phủ toàn bộ mọi người.
Đệ tử Thục Sơn muốn rời đi cũng không thể rời đi được, còn tu sĩ các tiên tông khác vốn không muốn đi lại càng không thể nhúc nhích.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Tiên Dao, vẻ mặt không thể tin nổi, thất thần thốt lên: “Đây chẳng phải là… độ thần thành công rồi sao?”