Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đại sảnh đã vang lên giọng của Tước gia Xương Quốc – Tước Quý.
Tiểu Giang thị ở nhà họ Tước đã từng chứng kiến sự vô liêm sỉ của hắn, kể cả bà mẹ già cay nghiệt kia, cũng không phải loại dễ đối phó.
Nàng lập tức nói:
“Lão phu nhân Tạ, trong phủ có người thân cũ đến, hay là ngài trước…”
Ý nàng là muốn để bà đi trước, chuyện xấu hổ thế này nếu để người ngoài nhìn thấy chỉ tổ làm trò cười thiên hạ.
Nào ngờ Tạ lão phu nhân lại nói:
“Lão thân không vội, phu nhân nhà họ Sở cứ bận việc trước đi, đợi người xong việc rồi ta lại bàn chuyện hôn nhân con cháu...”
Rõ ràng là muốn ở lại xem trò vui!
Tiếc rằng giờ cũng không kịp quan tâm tới bà ta nữa, bên kia Tước Quý đã sải bước xông vào, vừa đi vừa mắng chửi:
“Tránh hết ra! Một lũ nô tài hèn hạ, cũng dám cản bản hầu?”
Tiểu Giang thị bước ra ngăn lại:
“Tước hầu dừng bước!”
Tước Quý đối với người từng là chị dâu này vẫn còn đôi phần kiêng nể, nhưng Tước lão phu nhân thì không, giờ không tìm được đứa cháu, nhà họ Tước chẳng phải tuyệt hậu sao!
Đôi mắt già nua quét một vòng trong đại sảnh:
“Người ở đằng kia!”
Tước Quý lập tức vượt qua Tiểu Giang thị bước thẳng tới trước mặt Sở Tĩnh :
“Đồ đàn bà độc ác! Ngươi giấu mẹ con Ảnh Hồng ở đâu rồi? Chúng ta lục tung cả kinh thành cũng không tìm ra, có phải ngươi đã hại c.h.ế.t họ rồi không?”
Ngoài đại sảnh.
Sở Nhược Yên lập tức bảo Ngọc Lộ đi gọi người hầu hạ Tước Linh tới:
“Biểu tỷ đang ở đâu?”
Người hầu nói:
“Hôm nay tiểu thư Tạ của phủ Bá Nam Bình đến, mời biểu tiểu thư đi du hồ, sáng sớm đã cùng Tiểu Sam ra ngoài rồi.”
Sở Nhược Yên thở phào nhẹ nhõm.
May mà không ở trong phủ, nếu không mà thấy cảnh phụ mẫu đối đầu nhau thế này, chẳng biết sẽ đau lòng cỡ nào.
Nàng trầm ngâm giây lát, quay sang nói với Chu ma ma:
“Ma ma, phiền người đi một chuyến tới phủ họ Tào, tìm Tào Dương – đại nhân, hỏi ba câu.”
“Một, Tước Quý liên quan đến việc tham ô binh khí, cớ sao vẫn chưa bị xử lý?”
“Hai, Tước Quý tới phủ nhà họ Sở gây rối, quan phủ có quản không?”
Chu ma ma ghi nhớ cẩn thận:
“Vậy câu thứ ba?”
Sở Nhược Yên ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt:
“Câu thứ ba... nếu quan phủ không quản, thì chúng ta chỉ đành đi cầu Tào lão phu nhân làm chủ thôi.”
Lúc này, trong chính sảnh.
Sở Tĩnh phát hiện bản thân ngay cả sức mắng chửi cũng chẳng còn.
Cả đời nàng chỉ sai lầm một lần, là năm xưa mù quáng gả cho Tước Quý!
Cho nên hôm nay tất cả đều là báo ứng, dù đã đoạn tuyệt nghĩa tình, nhưng người này vẫn như gián trong hầm phân, bám riết không buông!
“Tước hầu gia, người... năm xưa là chính miệng ngài đồng ý đưa đi, giờ muốn tìm lại, đó là chuyện nhà các người, không liên quan gì đến ta.”
“Hơn nữa, đây là phủ Quốc công Sở, mong ngài nhớ kỹ điều lệ đoạn tuyệt: hai bên không qua lại.”
Tước Quý nghẹn lời, nhớ tới Sở Hoài Sơn – người từng là anh vợ, vẫn thấy hơi run.
Mẹ hắn nhìn thấy Tạ lão phu nhân cùng bà mối Túc nương tử bên cạnh, lập tức hiểu ra điều gì:
“Ta nói sao hôm nay lại đóng cửa không tiếp khách, thì ra là đang bàn chuyện hôn sự hả—”
Bà ta kéo dài giọng, Túc nương tử vội nói:
“Tước lão phu nhân đừng hiểu lầm, hôm nay nhà họ Tạ đến là để thay mặt công tử Tri Chu cầu thân với phủ Quốc công Sở, chỉ là hình như tiểu thư Sở hiểu lầm rồi…”
“Ha ha!”
Tước lão phu nhân cười khoái trá,
“Sở Tĩnh à Sở Tĩnh , ngươi xem ngươi kìa, rời khỏi nhà họ Tước, giờ đến ngay cả phủ Bá Nam Bình cũng…”
E là do kiêng kỵ Tạ lão phu nhân đang có mặt, bà ta dừng lại giữa chừng.
Nhưng ai nghe mà chẳng hiểu ý, rõ ràng là đang cười nhạo nàng, nói rằng ngay cả một nhà thế gia bậc trung cũng chẳng ưng nổi con gái nàng!
Sở Tĩnh thân mình lảo đảo, rõ ràng đã sắp tới giới hạn chịu đựng.
Tiểu Giang thị sợ nàng xúc động, âm thầm siết lấy tay nàng:
“Tiểu cô, hôm nay bà mối cũng đang ở đây…”
Nếu giờ mà xảy ra chuyện, để Túc nương tử buông vài câu là truyền khắp nơi, hôn sự của Tước Linh lại càng gian nan!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Tĩnh đau khổ nhắm mắt, nhịn rồi lại nhịn, mới ép ra một câu:
“Các người rốt cuộc muốn thế nào?”
Tước lão phu nhân hừ một tiếng:
“Đơn giản thôi, ngươi giao mẹ con Ảnh Hồng ra, rồi bồi thường số bạc năm đó đập phá phủ họ Tước, lão thân có thể nể mặt đứa cháu gái Tước Linh, cho ngươi trở về.”
Tước Quý cũng gật đầu:
“Phải, chuyện trước kia ta có thể không truy cứu…”
Lời còn chưa dứt, một giọng nói trong trẻo vang lên từ ngoài sảnh:
“Tước hầu gia có thể không truy cứu, nhưng e là cô mẫu ta thì không thể, dù sao thì... người cùng môn sinh của ngài ấy… cũng đã là người không còn trong sạch rồi.”
“Phụt!”
Sở Nhược Lan không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ngay cả Tạ lão phu nhân và mấy người khác cũng bất giác nghiêng đầu.
Thiên hạ nào có vách tường nào không lọt gió? Chuyện nhà Tước phủ sớm đã truyền khắp phố phường, ngay cả chuyện “làm nhục” năm đó cũng bị các văn sĩ chắp bút thành câu chuyện si tình “thầy trò lâm ly.”
Người có mặt hôm nay e rằng chẳng ai không biết, Tước Quý sắc mặt lập tức tím như gan lợn.
Tước lão phu nhân giận đến phát run:
“Ngươi nói năng hồ đồ gì đó? Cái thứ nghiệt súc kia đã bị Đại Lý Tự giam rồi, con trai ta là người bị hại!”
Sở Nhược Yên gật đầu thông cảm:
“Phải, Tước hầu đúng là bị oan… nhưng cũng không còn trong sạch.”
Tước lão phu nhân tức đến toàn thân run rẩy, quay sang mắng Tiểu Giang thị:
“Sở phu nhân, đây là cách các người dạy con đó hả? Một đứa đàn bà đã ly hôn, mở miệng ra là chuyện riêng tư nhà người ta!”
Tiểu Giang thị cố tình nghiêm mặt:
“Tước lão phu nhân nói đúng lắm. Đại tiểu thư à, dù lời con nói đều là sự thật, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, sao có thể vạch trần khuyết điểm chứ?”
Sở Nhược Yên ngoan ngoãn cúi đầu:
“Mẫu thân dạy phải lắm.”
“Các, các ngươi!”
Tước lão phu nhân trừng mắt, suýt nữa tức đến nghẹn thở.
Tước Quý vội đỡ lấy bà ta:
“Mẫu thân!”
Hắn giận dữ nhìn sang đám người họ Sở:
“Tốt lắm, tốt lắm, các người định bao che tới cùng phải không? Sở Tĩnh , ngươi không nghĩ cho Tước Linh sao? Nó là con gái duy nhất của ngươi đó!”
Sở Tĩnh nhìn ánh mắt lo lắng của Tiểu Giang thị và Sở Nhược Yên, bỗng chợt tỉnh ngộ.
Sự nhẫn nhịn của nàng chẳng đổi lại được chút lương tâm nào từ nhà họ Tước, mà chỉ khiến bọn họ được đằng chân lân đằng đầu!
Dù vì Tước Linh mà nín nhịn, chỉ cần Tước Quý còn sống, mẹ con nàng vĩnh viễn không thể yên ổn!
“Chị dâu và Sở Nhược Yên nói không sai. Tước Quý, ngươi mưu mô trước, gây họa sau, năm đó huynh trưởng ta đã nói rõ ràng, hai nhà ta đoạn tuyệt, không qua lại nữa! Hôm nay ngươi đến gây sự, chắc chắn là biết huynh trưởng ta không ở nhà mới tới bắt nạt đám phụ nhân trong phủ. Người đâu, báo quan! Ta cũng muốn hỏi thử, phu quân đoạn tuyệt mà về nhà vợ quấy rối, theo luật là tội gì!”
“Ngươi dám!”
Tước Quý trợn mắt, chỉ vào Tạ lão phu nhân và Túc nương tử bên cạnh:
“Hôm nay bà mối cũng có mặt, ngươi mà gây đến công đường, ngày mai hai nhà ta sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành! Sở Tĩnh , ngươi nghĩ đến lúc đó, còn ai muốn cưới Tước Linh không?”
Lời vừa dứt, một giọng nam trong trẻo vang lên.
“Sao lại không?”
Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, chỉ thấy Tạ Tri Chu áo gấm thanh tú, dáng người cao ráo, đang đứng sừng sững nơi cửa sảnh. Sau lưng hắn là Tước Linh, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn bình tĩnh bước vào.
“Hai vị mẫu thân, chào tổ mẫu, phụ thân.”
Giọng nàng khẽ khàng, Tước Quý cũng không ngờ con gái mình lại đột nhiên xuất hiện, nhất thời nghẹn lời.
Tạ lão phu nhân vừa nhìn thấy Tri Chu, vội vàng đứng bật dậy:
“Tri Chu, sao con lại tới đây? Còn đi cùng con bé đó?”
Tạ Tri Chu điềm nhiên đáp:
“Muội muội mời Tước cô nương du hồ, không ngờ thân thể yếu mệt nên về trước, nàng nhờ con đưa cô nương về phủ, lúc này mới nghe được chuyện vừa rồi—”
Hắn quay đầu nhìn Tước Linh, thiếu nữ nhẹ cúi đầu, môi khẽ run.
Nàng đang sợ.
Phải rồi, sao lại không sợ? Phụ thân ruột lấy nàng ra làm con tin, ép buộc mẫu thân, thậm chí không tiếc đánh cược cả danh tiết của nàng.
Ban đầu chỉ vì muội muội quý mến nàng, nghĩ rằng hai nhà kết thân, chị dâu hòa thuận, cùng hiếu thuận với mẫu thân…
Nhưng bây giờ…
Hắn trấn tĩnh lại, quỳ xuống trước mặt Tạ lão phu nhân:
“Tổ mẫu, tôn nhi nguyện cầu cưới cô nương nhà họ Tước làm thê, mong tổ mẫu thành toàn!”
Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn
Chương 89
Loading...