Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên quỷ dị, Từ Phóng Tình không nói câu nào, chỉ gật đầu, "Vậy tối nay nói chuyện tiếp."
Quý Văn Việt không giải thích gì nhiều, nhấc chân lập tức đi ra ngoài.
Giang Lâm Lâm vội vã đứng lên chạy theo người nọ, thân mật ôm lấy cánh tay của đối phương, nhưng do chiều cao của hai người quá chênh lệch, nhìn từ xa cô giống như đang treo trên người Quý Văn Việt.
Quý Văn Việt khéo léo che giấu sự xa cách, cô bất động nhìn Giang Lâm Lâm, ánh mắt không tự chủ liếc qua Mạnh Niệm Sanh, "Tổng giám đốc Giang muốn cùng tôi xuống dưới sao?"
Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt loáng thoáng có chút bất an, cô quay đầu nhìn Từ Phóng Tình đang cúi đầu thu dọn hợp đồng, chị ấy có vẻ như không nhìn thấy Quý - Giang, cũng không rõ chị ấy đang suy nghĩ chuyện gì.
Tựa như là có tâm linh cảm ứng, ánh mắt của Tiêu Ái Nguyệt dừng trên người Từ Phóng Tình chưa được mấy giây thì chị ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lấp lóe nhìn đám người nọ, khóe miệng nở ra nụ cười, "Tiêu Ái Nguyệt, em đưa họ xuống dưới đi."
Tâm tình của chị ấy tốt như vậy sao? Tiêu Ái Nguyệt không hiểu gì, cô bĩu môi, gật đầu khéo léo trả lời, "Dạ."
Một người có tâm tư đơn giản, một người lòng đầy thâm ý, và một người luôn cố gắng ngụy trang.
Ba người đi vào thang máy, Giang Lâm Lâm luôn níu lấy ống tay áo của Quý Văn Việt, luật sư đồng hành của cô vẫn còn ở lại công ty xử lý công việc cùng với Từ Phóng Tình.
Cửa thang máy khép lại, Giang Lâm Lâm vươn tay vào trong túi áo của Quý Văn Việt lục lọi gì đó rồi lấy ra một gói sô cô la màu lam chưa mở, cô cười đùa nói, "Thì ra tổng giám đốc Quý thích ăn vặt đến vậy."
Tiêu Ái Nguyệt bị hành động đột nhiên lấy lòng kia làm kinh ngạc nhưng Quý Văn Việt lại xem thường, thân thể không nhúc nhích, cô đưa một tay khác nhận lấy sô cô la, giọng nói không hề có chút rung động nào, "Đường huyết của tôi thấp."
"Có thể nhìn ra được." Giang Lâm Lâm cố ý sinh sự, cô buồn cười ngẩng đầu nhìn Quý Văn Việt chằm chằm, "Nhất định là bệnh không nhẹ mới có thể đến gần Tần Thất Tuyệt như vậy."
Tên lùn này muốn làm gì? Tiêu Ái Nguyệt xùy một tiếng, đau răng giải vây, "Hôm nay thời tiết thật tốt a."
Cả đám trầm mặc.
Thang máy trực tiếp xuống đến bãi đỗ xe, Quý Văn Việt cũng không muốn cho Giang Lâm Lâm cơ hội công kích mình nữa.
Ba người cùng ra khỏi thang máy, nhìn bóng lưng Quý Văn Việt tiến vào xe, Giang Lâm Lâm rõ ràng có chút ngơ ngác, cô thật sự đã chuẩn bị tâm lý sẽ cùng Tần Thất Tuyệt đấu đá nhưng thật không ngờ Quý Văn Việt lại tự mình lái xe tới.
Mắt nhìn thấy người kia đã khởi động xe, Giang Lâm Lâm vội vàng mở cửa xe, cười hỏi, "Tổng giám đốc Quý có thể cho tôi quá giang một đoạn không?"
Quý Văn Việt mấp máy môi không trả lời, cũng không cự tuyệt.
Giang Lâm Lâm coi như đối phương đã ngầm thừa nhận bèn đặt mông ngồi vào chỗ ngồi kế bên tài xế, thản nhiên nói, "Vậy thì lập tức lên đường nào."
Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên không ngốc đến nỗi sẽ giả thiết Giang Lâm Lâm thích Quý Văn Việt.
Chị ta đã bám theo Tần Thất Tuyệt lâu như vậy rồi, người ta tránh thì chị ta đuổi, vất vả lắm mới đụng phải người nhìn như tâm phúc của chị Tần, Giang Lâm Lâm không mang Quý Văn Việt ra lột s@ch mới là lạ.
Nhưng Quý Văn Việt thật sự là tâm phúc của Tần Thất Tuyệt sao?
Tiêu Ái Nguyệt không biết được, lúc cô trở lại công ty thì Mạnh Niệm Sanh vẫn chưa rời đi.
Nói tóm lại thì em ấy là một thành viên của tập đoàn Tiêu thị nên cô cũng không muốn làm em ấy khó xử, song trong nội tâm cô lại có hơi bất mãn mở miệng oán trách Từ Phóng Tình vài câu.
Từ Phóng Tình cũng lười nghe, vừa rửa tay vừa thoa dưỡng da, mười ngón thon thon, dung nhan lạnh giá, tóc dài che mặt, dáng vẻ trong rất vui sướng.
Tiêu Ái Nguyệt nói xong liền bắt đầu ngẩn người, trên mặt cô có chút ngờ nghệch, nghĩ đến ngón tay xinh đẹp như ngọc đó đã từng thân mật tiến vào thân thể của mình, cả người cô bắt đầu trở nên xao động và bất an.
Từ Phóng Tình lạnh nhạt ngẩng đầu, hai người cách nhau rất gần, khóe môi của cô sượt qua sợi tóc của Tiêu Ái Nguyệt, trên thân thể còn mang theo khí tức mập mờ, tựa như có thể ngửi được hương thơm từ đêm qua.
Tiêu Ái Nguyệt nhất thời càng thêm thẹn thùng, hai người rõ ràng sống chung đã lâu, nhưng giờ khắc này lại có cảm giác như mối tình đầu.
Mấy đầu ngón tay trong túi của cô bắt đầu đảo quanh, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, chìa khóa xe trong túi cũng ẩm ướt theo.
Thoạt nhìn trong mắt của Từ Phóng Tình không hề kinh động như gặp được thiên nhân mỹ lệ, khí chất lạnh lùng, ánh mắt cũng không linh động như Tiêu Ái Nguyệt, nhưng nếu nhìn lâu sẽ phát hiện màu nâu trong mắt rất chuyên chú và thong dong, dường như vạn vật khổ ải trên thế gian có thể yên bình chỉ với một ánh mắt.
"Tình Tình, em..."
"Im miệng, Tiêu Ái Nguyệt, em đang lãng phí thời gian." Gương mặt khiển trách xuất hiện, nhịp thở của Từ Phóng Tình không nhộn nhạo như Tiêu Ái Nguyệt, cô chậm rãi quay mặt sang một bên, ánh mắt tùy ý quét qua màn ảnh máy vi tính rồi dời xuống dưới, thái độ lập tức trở nên lãnh khốc, vô tình, "Em xem e-mail đi, dự án của phòng nghiên cứu thị trường đưa cho em có thể làm sao? Tiêu Ái Nguyệt, đơn giản một chút, cuộc sống riêng tư của em đã rất thành công rồi, em vui lòng dời ánh mắt vào công việc đi, đừng để tôi nhắc nhở lần hai.
Bây giờ, em mở hợp đồng vừa ký với Giang Lâm Lâm ra, sau đó duyệt e-mail của cổ đông lần nữa, tối nay tôi có hẹn với chị Việt, em đi chung với tôi."
Từ Phóng Tình quả thật chẳng phải người thú vị gì sất! Tiêu Ái Nguyệt cầm bản hợp đồng đi đến sofa, trong lòng bắt đầu phỉ báng, cũng không biết làm sao cho phải.
Trong đầu cô đột nhiên hiện ra một suy đoán kỳ dị, sắc mặt bỗng dưng căng thẳng, cô thoáng nhìn qua bàn làm việc rồi tập trung động não.
Không phải là Từ Phóng Tình lén lút chơi game đó chứ? Dự án kia là chuyện của tháng trước rồi mà, hơn nữa phương án trong e-mail rõ ràng đã thay đổi rồi, sao chị ấy còn muốn cô tìm e-mail gì nữa? Chị ấy muốn biến hòm thư thành ngăn chứa lớn giống như trò rắn săn mồi?
Không hề tẻ nhạt, không hề tẻ nhạt! Tiêu Ái Nguyệt lén nhìn người kia vài lần, trong lòng đánh giá tư thế khóa trên khóa dưới của Từ Phóng Tình quả thật có hơi buồn cười.
Cô nhất thời muốn cười nhưng lại có chút tức giận, chẳng lẽ chị ấy không đi với mình cũng vì bận chơi game? Tiêu Ái Nguyệt thật sự không thể tin được một ngự tỷ lạnh lùng chăm làm như vậy lại chơi trò chơi nhược trí như thế!?
Thật sự là rất shock.
Đại khái là trò rắn ăn mồi đơn giản hơn trò tìm hình Pikachu nhiều, chơi chưa được vài phút thì Từ Phóng Tình đột nhiên đứng lên, ba chân bốn cẳng đi đến gần Tiêu Ái Nguyệt, sau đó ngồi đối diện cô, mắt nhìn đồng hồ trên vách tường, vẻ mặt bình thản nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi rất thích cuộc sống được người ta bao nuôi."
Tiêu Ái Nguyệt kém chút bị sặc nước miếng, cô khó hiểu hé miệng nhìn về phía người nọ, ngạc nhiên hỏi, "Hả?"
"Kỳ thật tôi không thích làm việc, mệt thân mệt tâm mệt trí lắm, cuộc sống đơn giản thích hợp với tôi hơn." Giọng nói của Từ Phóng Tình hết sức thoải mái,...!bỏ qua đủ loại kiêu ngạo khi xưa, giờ phút này, chị ấy càng giống một cô bạn gái gần gũi, bình dị, "Là vì lúc trước em quá ngu ngốc, tôi không thể không giữ vững tinh thần."
Tiêu Ái Nguyệt đen mặt, "Chị không cần nói trực tiếp như vậy đâu."
"Vậy được rồi." Từ Phóng Tình chống cằm, nghiêng đầu nhìn về phía người nọ, mị nhãn như tơ, kiêu ngạo nói, "Tôi hỏi em, có phải em cảm thấy tôi chơi game như vậy rất lãng phí thời gian?"
Tiêu Ái Nguyệt, "...!Không có "
"Vậy tại sao lúc nãy em cứ lén lút trừng tôi?"
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
Thấy dáng vẻ hết đường chối cãi kia, trên mặt Từ Phóng Tình hiện lên nụ cười lạnh, "Em lại trừng tôi, em có tin chúng ta là cặp đôi đầu tiên chia tay vì game ở Trung Quốc không?"
Tiêu Ái Nguyệt không ngờ người phụ nữ này lại vì game mà cãi nhau với mình.
Cô li3m li3m đầu lưỡi, không đầu không đuôi thốt lên một câu, "Em không có trừng chị, chẳng qua là em cảm thấy lúc chị chơi game rất ư là xinh đẹp."
Từ Phóng Tình vòng hai tay trước ngực từ chối cho ý kiến, giọng điệu có chút ranh mãnh, "Đến lúc tôi tám mươi tuổi rồi, em vẫn sẽ cho là như vậy?"
"Em sẽ mãi mãi cảm thấy như vậy."
"Cho dù tôi lười biếng và vụng về?"
"Cho dù chị lười biếng và vụng về."
"Thật ra thì người vừa lười biếng lại vừa vụng về là em, Tiêu Ái Nguyệt."
Không phản bác được.
Hai người cứ như vậy thêm vài phút đồng hồ, Từ Phóng Tình đưa tay gỡ sợi tóc bên tai xuống, ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi thẳng vào nhà, chiếu lên lỗ tai trắng nõn hơi đỏ lên của cô.
Dáng vẻ của Từ Phóng Tình khiến người ta cảm thấy vui vẻ, thì ra chị ấy cũng sẽ nũng nịu như thế.
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ chị ấy cũng giống nữ sinh phổ thông, cũng cần người dỗ dành, cần người yêu thương, cần người che chở.
Từ Phóng Tình ngốc nhưng lại tràn đầy mị lực vô tận.
Cả ngày hôm nay, Tiêu Ái Nguyệt như đã chạm đến linh hồn của Từ Phóng Tình.
Chỗ hẹn gặp Quý Văn Việt là một câu lạc bộ cao cấp, sắp hết năm nhưng khách trong hội sở càng nhiều hơn.
Thời điểm Quý Văn Việt và Tần Thất Tuyệt bước vào, Tiêu Ái Nguyệt suýt nhảy dựng lên, cô không ngờ Tần Thất Tuyệt cũng tới, nhưng nhìn biểu lộ của Từ Phóng Tình, dường như chị ấy đã biết trước mọi thứ.
Cơ mà cũng không cần phải kinh ngạc, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, Từ Phóng Tình nằm cả buổi trưa trên sofa nên tình thần hiện tại đặc biệt tốt.
Từ khi chuẩn bị mang thai đến nay, cô đã uống rất nhiều thuốc bổ, người vốn không béo nhưng sinh hoạt đã có quy luật hơn khá nhiều.
Tần Thất Tuyệt lướt mắt một vòng, cuối cùng rơi xuống trên mặt Từ Phóng Tình, tìm tòi nghiên cứu, "Tổng giám đốc Từ, xem ra gần đây trạng thái rất tốt."
Tần Thất Tuyệt dịu dàng thì thầm tựa như gió xuân.
Tiêu Ái Nguyệt nghe đến lỗ tai đều xốp giòn, thấy Từ Phóng Tình ngồi im không nhúc nhích, dáng vẻ lười nhác lúc ở trước mặt mình đã khôi phục lại vẻ đằng đằng sát khí, thấy Tần Thất Tuyệt muốn lấy lòng, cô chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một câu, khách sáo nói thẳng, "Tôi biết đổng sự Tần muốn tìm tôi hỗ trợ, tôi đã mang hợp đồng đến rồi, các điều khoản được đã được viết rõ ràng trên đó, thời gian là một năm, nếu tổng giám đốc Tần làm không được thì phải có chơi có chịu."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
Cho nên sáng nay, Từ Phóng Tình đã rút đi một số lượng lớn tài sản của Giang Lâm Lâm, đến tối lập tức đưa tiền cho Tần Thất Tuyệt mượn? Nếu như việc này bị Giang Lâm Lâm biết, sợ là không thể đứng yên được? Chị ấy còn có mặt mũi nói bản thân không thích làm việc sao???? Chị hai à, xin thương xót cho! Tiêu Ái Nguyệt rất muốn khóc..
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 248
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương tiếp
Loading...