Ngày tháng này bao giờ mới kết thúc đây?
"Đôi lúc, tôi chỉ muốn lấy một sợi dây tự xử cho xong, một lần là xong, ít nhất là không phải chịu đựng thêm nữa."
Thầy Bạch nhìn anh ta, hai người trước đây từng quen biết nhau. Ông là giáo viên ở Đại học Hải Thành, còn anh ta là nhân viên của phòng giáo dục, cả hai cùng bị đưa xuống nông trường Hồng Tinh.
Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ không nhận ra người đàn ông râu ria xồm xoàm, dáng vẻ thất bại, gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương trước mặt.
Mọi người đều đã bị biến thành những hình hài không còn nhận ra được nữa.
"Lão Hồ, nếu còn sống được, hãy cố mà sống. Rồi sẽ đến lúc mọi thứ kết thúc."
Người đàn ông tên là lão Hồ không nói gì nữa, cúi lưng tiếp tục công việc.
Đến tối, như thường lệ, bữa ăn chỉ là một bát cháo đặc nấu từ bã đậu và rau dại.
Bã đậu không được xay kỹ, ăn vào cứ mắc nghẹn ở cổ họng. Dù vậy, mọi người đều vội vã nuốt vào miệng.
Một ngày làm việc vất vả khiến ai nấy đều đói cồn cào.
Họ chỉ cần thứ gì có thể lấp đầy bụng là được.
Sau khi ăn xong, mọi người tản ra, trở về phòng ngủ. Nằm im không cử động sẽ đỡ đói hơn.
Thầy Bạch và lão Hồ ở chung một phòng, căn phòng chỉ là một ngôi nhà đất lợp bằng rơm, bên trong không gian rất chật chội, chỉ đủ chỗ cho hai chiếc giường làm bằng ván gỗ và vài vật dụng sinh hoạt.
Sau khi vào phòng, thầy Bạch lấy bưu kiện ra, đá nhẹ vào lão Hồ đang nằm.
"Làm gì đấy?"
Lão Hồ quay đầu lại, nhìn thấy bưu kiện trên giường của thầy: "Hôm nay anh đi lấy bưu kiện à? Ai gửi cho anh thế?"
Lão Hồ sực nhớ ra, hỏi tiếp: "Lại là ẩn danh phải không?"
Thầy Bạch gật đầu: "Anh đi gọi mọi người đến, mỗi người một chút."
Lão Hồ vội xuống giường xỏ giày: "Anh đợi đấy, tôi đi ngay."
Anh ta nhanh chóng quay lại, mang theo năm, sáu người nữa: "Lão Bạch, lại có người gửi đồ ăn cho anh à?"
Thầy Bạch nhắc nhở: "Nói khẽ thôi, đừng để người khác nghe thấy."
Mọi người lập tức hạ thấp giọng. Nếu để quá nhiều người biết, thì chỗ này chẳng đủ cho mỗi người một miếng.
Căn phòng nhỏ, mọi người ngồi lên giường, mắt sáng rực nhìn bưu kiện ở giữa.
Thầy Bạch chia cho mỗi người mười hạt lạc.
"Lạc tốt lắm, lạc bổ máu, chúng ta ai cũng thiếu cái này."
Có người nhận lạc liền vội vàng nhét ngay một hạt vào miệng. Lạc vừa vào miệng, sống mũi đã cay cay.
Thầy Bạch lại chia thêm cho mỗi người hai nắm bột khoai và bột ngô.
Người thì dùng hộp đựng cơm, người thì dùng túi vải để đựng.
Lão Hồ cẩn thận cất từng hạt lạc bỏ vào túi bút cũ của mình.
Anh không quên nhắc nhở: "Phải ăn dè sẻn thôi, đừng ăn hết ngay trong một bữa."
"Biết rồi, thời buổi này, không dám không tiết kiệm đâu."
Sau khi chia xong, ai nấy đều nhét phần của mình vào túi áo rồi lặng lẽ rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại thầy Bạch và lão Hồ.
"Vẫn là anh rộng rãi, khó khăn thế này mà còn nghĩ cho mọi người. Nếu không chia sẻ, thì số lương thực này đủ cho anh ăn lâu dài rồi, cũng không phải chịu đói đến mức này."
Thầy Bạch im lặng hồi lâu mới nói: "Có chút đồ ăn, ít ra cũng để mọi người còn chút hy vọng mà sống tiếp."
Lão Hồ gật đầu, nếu không có hy vọng, cuộc sống này thực sự không thể chịu đựng nổi.
"Anh đoán xem ai là người gửi bưu kiện ẩn danh này?"
Thầy Bạch không nói gì, trong lòng ông đã có câu trả lời.
Phòng trở nên yên tĩnh, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng ngáy của lão Hồ.
Thầy Bạch cúi người, lấy ra gói đồ mà Phạm Văn Hạ đã lén đưa cho ông dưới gầm giường.
Trời tối quá, ông không nhìn rõ, đành sờ từng chút một, bên trong có khoai lang khô, đậu, kẹo, và mấy chiếc bánh mì trắng đã nướng sẵn.
Anh cắn một miếng, ngọt thật...
...
Làng Tô Gia, không, giờ phải gọi là đội sản xuất thứ ba của đại đội số một, công xã Phượng Hoàng.
Tô Căn Sinh nhân lúc đi họp ở công xã mang bưu kiện về.
Nhìn thấy địa chỉ, ông biết ngay là bưu kiện từ quân đội gửi về, chắc chắn là từ Chiêu Đệ.
Khi về đến đội, ông liền về nhà trước. Nhà không có ai, mọi người đều đang bận rộn ngoài đồng, hy vọng có thể thu hoạch thêm được một chút lương thực vào mùa thu.
Đặt bưu kiện xuống, ông cũng ra đồng.
Ruộng lúa khô khốc, đất nứt thành từng mảng, những cây lúa nước được trồng từ tháng năm nhỏ bé đến đáng lo.
Những nông dân già nua nhìn những cây lúa non mà rơi nước mắt, lau nước mắt xong lại tiếp tục tưới nước vào gốc lúa, dù có phải nhịn uống thì cũng không thể để cây trồng khát.
Lúa chính là sinh mệnh của nông dân mà!
Mắt Tô Căn Sinh sắc bén, lập tức phát hiện có người đang bứt chồi lúa non.
"Đang làm gì đấy!" Ông quát to, tiếng ông như sấm dội, làm Hứa Đại Nữu giật mình vội rụt tay lại.
"Hứa Đại Nứu, tay cô vừa làm gì!" Tô Căn Sinh sải bước lớn nhanh chóng bước tới, mắt đầy vẻ nghiêm nghị.
Hứa Đại Nữu ánh mắt hoảng loạn, lắp bắp nói: "Không... không làm gì, tôi bắt sâu trên lúa thôi."
Tô Căn Sinh hừ lạnh một tiếng, giọng nghiêm khắc cảnh cáo: "Đừng làm chuyện bậy bạ! Hủy hoại cây lúa, mùa sau chúng ta c.h.ế.t đói hết!"
Nói xong Hứa Đại Nữu, ông lại lớn tiếng nói với mọi người: "Tôi biết mọi người đói! Nhưng dù có đói đến đâu cũng không được bứt lúa non mà ăn! Đây là hy vọng sống của chúng ta!"
Những người như Hứa Đại Nữu không ít, lúc vừa gieo trồng vụ xuân, còn có người đào cả hạt giống mới gieo để ăn.
Những lời này, Tô Căn Sinh đã nói không biết bao nhiêu lần, có người nghe, có người vẫn đói quá mà lén bỏ vào miệng.
Bữa tối ở nhà ăn của đội sản xuất không có một hạt lương thực thật nào, chỉ có một bát canh rau dại và một chiếc bánh không biết được nghiền từ thứ gì rồi hấp lên. Bánh chỉ to bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ, mỗi người được một cái, còn canh rau dại thì uống thoải mái.
Chiếc bánh khó nuốt trôi xuống bụng mà vẫn như chưa ăn gì, chỉ có thể uống thêm chút canh rau dại không một chút dầu mỡ để đánh lừa dạ dày.
"Ngày tháng này biết bao giờ mới kết thúc đây."
"Cứ từ từ mà chịu đựng thôi, đội sản xuất của chúng ta còn đỡ, mùa thu năm ngoái đội trưởng bảo chúng ta đừng bán lương thực, giao lương thực của gia đình cho đội, còn cầm cự được thêm một thời gian. Các đội khác, lương thực cạn kiệt từ lâu rồi, vỏ cây cũng đã ăn hết mấy tháng nay."
Nói đến đây, có người liếc nhìn nhà Tô Lai Phúc và mấy nhà khác: "May mà đội trưởng hiểu lý lẽ, những nhà giao lương thực ít thì không được chia nhiều như chúng ta, nếu không, chúng ta thiệt thòi lắm."
"Đúng vậy." Người khác đáp lại rồi thở dài: "Sao lại không có cứu trợ lương thực gì nhỉ."
"Cứu trợ gì chứ, nghe nói dân thành phố giờ cũng khổ sở, ăn không đủ no."
"Ăn không đủ no vẫn còn hơn chúng ta ở đây, sắp c.h.ế.t đói rồi.
Haizz, như năm trước thật là tốt.
"Đừng nói nữa, chính là do vậy nên giờ mới thiếu lương thực đó…"
"Lai Phúc à, chị của anh có gửi lương thực cho anh không?"
Tô Lai Phúc đói đến không còn sức lực, hai bát canh rau cùng một chiếc bánh nuốt xuống bụng vẫn thấy tay chân mềm nhũn, không muốn trả lời.
Hứa Đại Nữu bế đứa trẻ ngồi xổm bên cạnh anh, nghe vậy liền nói: "Lương thực cái gì chứ, bao nhiêu năm nay, đến cả một lá thư cũng chưa từng thấy."
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 214
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Loading...