Ở Kim Thành có rất ít người mang họ Thẩm, đếm qua đếm lại cũng chỉ có hai ba hộ gì đấy, nhưng nếu hỏi nhà họ Thẩm nào ở đây lớn mạnh nhất thì không thể không kể đến gia đình của Thẩm Hoài Khang.
Dòng họ nhà này có truyền thống làm quân nhân, các đời đều giữ chức vụ quan trọng trong quân đội.
Dù bây giờ đã không còn như trước, Thẩm lão cũng đã nghỉ hưu, Thẩm Quân Nam lại không theo nghiệp quân nhân nhưng đứa cháu Thẩm Thịnh Quân lại là một người tài giỏi, nhập ngũ không lâu đã có thể xong pha chiến trường lập được công lớn, được phong quân hàm thượng tướng.
Quản gia nghi ngờ bản thân mình có phải bị lãng tai rồi hay không, bạn của thiếu gia vậy mà lại là Thẩm Thịnh Quân, lão không nghe nhầm đó chứ?
Thấy ông bất ngờ nhìn hắn, Thiệu Huy nghĩ chắc hẳn ông cũng đã biết được thân phận của hắn.
"Cháu vào trong gặp ông nội trước, bác làm gì thì làm đi."
Nhanh chóng dẹp đi vẻ mặt bất ngờ trên tương mặt, lão nói: "Vậy để tôi đi làm nước các hai người."
Cậu vội xua tay, "Không cần đâu bác, chuyện này lúc nãy cháu đã bảo A Phức đi làm rồi."
Nghe nhắc đến A Phức vẻ mặt lão có chút phức tạp, lại nhăn mày tỏ vẻ không hài lòng với gã lắm.
A Phức này, tuy sau khi bước vào nhà chính đã bị lão nhiều lần chỉnh đến mức gặp là phải tránh nhưng tâm tư bất kính đó vẫn không thể nào bỏ được.
Nào có kẻ hầu nào lại..., thôi, vẫn là không nên nghĩ đến thì hơn.
"Vậy cậu vào trong đi, tôi đi ra vườn xem mấy sắp nhỏ làm việc."
Cậu gật đầu với lão rồi bước vào bên trong, lúc này đây Hoàng Trường Giang còn đang nhàn nhã ngồi trên ghế thưởng thức trà ngon.
Nhìn thấy cậu bước vào ông liền vẫy tay gọi cậu đến, "Thiệu Huy, nào ngồi xuống uống trà với ông."
Từ ngày biết cậu có cách thưởng thức trà giống chú út, ông rất hay gọi cậu đến cùng mình uống trà.
Chẳng biết lúc đó trong mắt ông cậu có còn là cậu hay không nữa, hay là hình ảnh của chú út thông qua cậu.
"Ông nội."
Thẩm Thịnh Quân đi theo phía sau Thiệu Huy cũng cúi đầu chào ông, "Lão Hoàng tổng."
Ông nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn hỏi: "Đây là?"
Cậu nhanh chóng đáp: "Đây là Thẩm Thịnh Quân, là..." Nói đến đây cậu đột nhiên khụy gối quỳ xuống trước mặt ông.
Hoàng Trường Giang bị hành động này của cậu làm cho ngạc nhiên, ông nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế lại gần muốn đỡ cậu lên nhưng cậu lại một hai không chịu đứng dậy.
"Cháu làm gì vậy? Mau đứng lên cho ông!"
"Cháu xin lỗi ông, là cháu có lỗi với ông." Cậu tự mình trách mình.
Ông khó hiểu hỏi lại: "Cháu nói vậy là sao? Lỗi gì ở đây?"
Cậu ấp úng nói: "Thực ra mỗi quan hệ giữa cháu cùng anh ấy là..." Cậu nói đến đây lại dừng khiến ông càng thêm hồi hợp.
"Là gì?"
Thiệu Huy hít một hơi thật sâu lấy can đảm nói: "Chúng cháu là người yêu với nhau." Nói xong lại nhắm mắt như đang lo sợ chờ đợi phản ứng của ông.
Chỉ biết sau khi nghe xong cậu nói của cậu, nét mặt Hoàng Trường Giang trở nên nghiêm túc đến lạ.
Thẩm Thịnh Quân biết rõ cậu đang diễn nhưng hắn không muốn để cậu phải chịu đựng một mình, hắn cũng quỳ xuống hướng thẳng ánh mắt nhìn ông nói: "Xin ông hãy chấp nhận cho tình cảm của chúng cháu."
Không chỉ Hoàng Trường Giang, ngay cả Thiệu Huy cũng cảm thấy bất ngờ vì hạnh động này của hắn.
Sẽ không có một ai dám nghĩ đến, đường đường là thượng tướng mang chức cao vọng trọng lại đi quỳ dưới chân của kẻ khác chỉ vì mong muốn được chấp nhận.
Gương mặt ông hòa hoãn đi một chút, nhờ hành vi này của hắn mà ông biết hắn đối với cháu trai ông là thật lòng.
Nhưng không thể vì điều này mà ông chấp nhận quan hệ của hai người được, Thiệu Huy là người thừa kế của ông, không ai muốn người thừa kế của mình lấy đàn ông, đã vậy còn là người trong quân đội cả.
Kết hôn rồi ai sẽ bảo vệ cho cháu ông? Hắn là quân nhân mang trách nhiệm bảo vệ đất nước chắc chắn sẽ không thể ở bên cạnh cậu mọi lúc mọi nơi, huống hồ cậu còn ở thủ đô, một khi để bọn người ở đây biết họ chắc chắc sẽ lấy cậu làm mục tiêu để công kích.
Nếu chỉ dùng lời nói để công kích thôi thì ông cũng không lo sợ đến thế nhưng nếu họ dùng vũ lực, thuê người tấn công cậu thì sao?
Ông cố tình làm khó hỏi: "Cậu nói xem, vì lí do gì tôi phải chấp nhận chỉ bởi vì lời nói của cậu?"
"Bởi vì cháu yêu em ấy, cháu chắc chắn sẽ bảo vệ cho em ấy không để ai có thể làm tổn thương em ấy, kể cả cháu! Nếu ai dám làm tổn thương đến em ấy, cháu chắc chắn sẽ khiến kẻ đó trả một cái giá thật đắc!" Nó chính là lời thề của hắn ở kiếp này, trùng sinh một đời hắn nguyện dùng cả đời này chỉ để bảo vệ cho cậu.
Cậu bất ngờ trước lời giải thích của hắn, cũng chỉ là quan hệ hợp tác thôi mà có cần phải nói nghiêm túc đến như vậy hay không?
Có lẽ Thiệu Huy không ngờ đến những câu nói này đều là những lời thật lòng của hắn, câu nói "yêu" thực ra là những lời hắn chưa có cơ hội nói với cậu.
Hắn yêu cậu là thật, hắn muốn bảo vệ cho cậu cũng là thật, từng câu từng chữ do hắn nói ra không một lời nào là giả cả.
Phản Diện Trùng Sinh Kết Hôn Cùng Thượng Tướng Thô Bạo
Chương 17
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương tiếp
Loading...