Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba

Chương 21



Chỉ là một nụ cười gượng gạo: “Vậy thì tốt, từ giờ anh sẽ không làm phiền em nữa. Chúc em hạnh phúc.”

Hắn quay đi, bóng lưng dưới ánh hoàng hôn trông thật cô đơn: “Tạm biệt.”

Nhìn bóng lưng hắn, tôi chợt nhớ lại thời thơ ấu.

Phó Lễ lúc bé giơ tay thề với tôi cũng còn nhỏ: “Phó Lễ sẽ đối xử tốt với Nhan Tiếu Tiếu suốt đời! Nếu không làm được, sẽ bị cô đơn cả đời!”

Khi đó không ai biết, lời thề chỉ là một trò đùa.

Tôi thở dài, bế con gái vào nhà.

Bố tôi bị kết án, mẹ kế bị kết án, em gái và Phó Lễ nhìn nhau không vừa mắt.

Tất cả quá khứ đã hoàn toàn chấm dứt.

Tháng sau, Lục Triển sẽ ra tù…

Một tháng sau, tôi đưa con gái đi đón Lục Triển.

Lục Triển bế con gái vào lòng, nháy mắt với tôi, như muốn cười.

Nhưng ngay giây sau, anh đột nhiên bật khóc, khóc nức nở, ôm chặt chúng tôi.

Tôi vòng tay ôm anh, nước mắt làm ướt vai anh.

Giờ đây, cuối cùng tôi cũng có một gia đình cho riêng mình rồi.

Ngoại truyện Lục Triển:

1

Tôi tên là Lục Triển, lớn lên nơi đầu đường xó chợ.

Người ta đều nói tôi tàn nhẫn đến đáng sợ.

Nhưng họ không biết, nếu tôi không tàn nhẫn, tôi đã chết từ năm chín tuổi rồi, chết trong cuộc đấu tranh giành một cái đùi gà đó.

Vì tôi tàn nhẫn, tôi trở thành kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn trên đường phố.

Vì tôi tàn nhẫn, trong sự nghiệp lính đánh thuê của mình, tôi đã không thể đếm xuể bao nhiêu lần thoát chết trong gang tấc.

Cũng chính vì sự tàn nhẫn ấy, tôi đã từng bước vươn lên từ một lính đánh thuê đơn độc trở thành một trong những nhân vật chủ chốt của một tập đoàn lính đánh thuê đang nổi lên ở Tây Á.

Năm tôi hai mươi sáu tuổi, tôi đã hoàn toàn đứng vững trên thế giới này.

Tôi xem tin tức trong nước, nhìn kẻ từng hãm hại bố tôi, giờ đã trở thành Nhan tổng được người người tôn trọng.

Tôi nghĩ đã đến lúc tôi quay về trả thù.

Sau khi trở về quê hương, tôi gặp lại những người bạn cũ từng cùng nhau lang thang trên đường phố.

Cậu ta không tiến lên được, vẫn làm những việc không thể đưa ra ngoài ánh sáng.

Gần đây cậu ta nhận một đơn hàng, là giả làm kẻ bắt cóc cho một tiểu thư nhà giàu.

Nghe nói cô tiểu thư này đã quyến rũ anh rể và mang thai, nhưng anh rể không chịu công khai. Cô ta nghĩ đi nghĩ lại, mới nghĩ ra cách này, muốn thuê người giả làm kẻ bắt cóc, thử lòng anh rể.

Tôi nhìn tên người thuê, nhướng mày.

Thật thú vị!

Con gái của Nhan Cương.

2
Tôi cầm một khẩu súng đồ chơi giả và đi.

Dù sao đối với một nhóm người chưa từng ra chiến trường, súng giả là quá đủ.

Tôi lạnh lùng nhìn hai cô con gái yêu kiều của nhà họ Nhan, và người đàn ông lăng nhăng đứng giữa.

Thật buồn cười.

Khi họ đang chơi trò đóng vai gia đình này, tôi đang chiến đấu đẫm máu ngoài kia.

Sự khác biệt to lớn về số phận của chúng tôi đều do lỗi của người cha vong ơn phụ nghĩa của họ.

Tôi không có bất kỳ thiện cảm nào với họ.

Đặc biệt là người đàn ông đó, đã đính hôn với chị gái nhưng lại ngủ với đứa em, vì muốn bảo vệ đứa con chưa chào đời mà đẩy vị hôn thê của mình ra trước họng súng.

Chỉ có điều cô chị hơi ngốc.

Trong lúc này, cô ấy vẫn hỏi, con là của ai?

Tôi không nhịn được cười, chen vào: “Tôi còn biết đó là con ai nè.”

Cô ấy sững sờ tại chỗ.

Đôi mắt đen nhánh, lấp lánh ánh nước, hoang mang và đau khổ.

Nhìn bóng dáng người đàn ông đó ôm em gái rời đi, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy ngay lập tức trở nên ảm đạm.

Lúc đó mặt trời đang lặn, trời dần tối, ánh hoàng hôn chiếu vào mắt cô, tràn đầy màu vàng tuyệt vọng.

Khoảnh khắc đó, tôi nghe rõ trái tim mình khẽ hẩng một nhịp.

Tôi nhớ lại, khi bố tôi mất, mẹ tôi bỏ tôi mà đi, không quay đầu lại, tôi cũng y như vậy.

Một mình đứng dưới ánh hoàng hôn, bị tuyệt vọng bao trùm.

Nhưng tôi cắn chặt môi, không để mình run rẩy.

Tôi lại nhớ đến kết quả điều tra, Nhan Cương lừa bố tôi lấy bằng sáng chế chưa được hai năm đã tìm tiểu tam, sinh con riêng.

Loading...